rain.ar
27-Sep-2008, 12:31 PM
- 1...2...3! Kéo và bao! Tao thắng rồi, mày phải giữ đúng lời hứa, đi trực nhật đi!
Thằng Hải vừa cười toe toét vừa reo thật to.
- Cái gì chứ? Lại đi! Ba keo cơ mà mày? _ Quang cãi lại.
- Có mấy keo thì cũng thế thôi!! Mày quên tao là "vua oẳn tù tì" à? _Vừa nói, Hải vừa nhe răng cười đắc chí _ "Thôi! Ngoan ngoãn trực nhật đi nhá!"
Nói rồi, nó leo tọt khỏi bàn và chạy biến đi, mặc kệ thằng Quang đứng ấm ức. Tiến "đô" - lớp phó lao động, mon men đến gần Quang, nhét vào tay cu cậu cái ghẻ lau bảng rồi cười ranh mãnh :
- Thôi, đi trực nhật đi kẻo trống bây giờ! Lần sau thì đừng "dại dột" mà chơi oẳn tù tì với thằng Hải nữa nhé!
Phải, Hải là "vua oẳn tù tì" - đấy là biệt danh mà cả lớp đặt cho nó. Sở dĩ nó được gọi như vậy là vì "biệt tài" chơi oẳn tù tì không-bao-giờ-thua của nó. Nếu đấu ba keo thì ít nhất nó cũng hòa hai keo và thắng một keo, nhưng đa số là nó thắng cả ba keo. Lúc đầu, chính nó cũng thấy ngạc nhiên vì khả năng kì lạ này của mình. Có lần, một mình nó "chọi" với cả lớp gồm 42 "địch thủ", mỗi người một keo, và kết quả là 28 keo thắng, 14 keo hòa, nó không thua 1 keo nào. Không ai có thể lí giải nổi "điều kì lạ" này, Hải không hề phán đoán mà chỉ "ra đòn" theo trực giác, theo phản xạ tự nhiên của nó.
"Tiếng lành đồn xa", biệt tài của Hải dần dần được cả trường biết đến. Đã có rất nhiều người không tin và tìm đến nó để "thách đấu", nhưng tất cả đều bị Hải làm cho "thảm bại". Nếu được đăng lên "những chuyện lạ VN" thì chắc chắn "bàn tay kì lạ" của Hải sẽ trở thành đề tài lí thú cho những cuộc tán gẫu không đầu không đuôi của mấy bà t8m hay chuyện!
* *
*
Có lẽ Hải sẽ giữ vững được danh hiệu "vua oẳn tù tì" và thành tích bất bại nếu không có một chuyện xảy ra làm náo loạn cả "vương quốc 9a" của nó. Chuyện là thế này :
Buổi sáng hôm ấy, do đau bụng nên Hải xin nghỉ học ở nhà. Chiều, khi nó vui vẻ xách ba lô vào lớp thì chỗ ngồi "thân quen" của nó đã bị "chiếm dụng" bởi 1 con bé lạ hoắc lạ huơ. Nó tròn mắt ngạc nhiên, con bé kia cũng mắt tròn không kém.
- Đây là Vân, bạn ấy mới chuyển vào lớp mình sáng nay! - Lớp trưởng nhẹ nhàng tiến lại gần và giới thiệu.
Hải thở hắt:
- À ra thế! Bởi vậy nên tớ trở thành "đời cô lựu", không chốn nương thân hả?
Lớp trưởng giải thích tiếp :
- Cô bảo Vân tạm thời ngồi chỗ của Hải, rồi mai cô sẽ sắp xếp lại sau. Chiều nay không có tiết của cô, Hải chịu khó tìm chỗ ngồi khác vậy nhé!
Hải "a-kay" lắm, đấy là chỗ ngồi "lí tưởng" của nó, ở cạnh cửa sổ, lại được ngồi sau thằng "Đạt béo" to con nhất lớp, tha hồ ngủ gật chẳng sợ ai quấy nhiễu. Vậy mà..... Hải thở dài quay đi, đành phải vậy thôi, có mỗi cái chỗ ngồi mà chành chọe với con gái, lại là người mới đến, thì "bẩn tính" quá.
- Nếu cậu không bằng lòng thì mình oẳn tù tì cho công bằng nhé! - Vân mỉm cười đề nghị.
Cái gì? Hải dường như không tin vào tai mình nữa, đã lâu lắm rồi chẳng có ai dám thách đấu với nó như vậy!
Hải quay lại với bộ mặt rất ư là cao ngạo :
- Cậu nói gì? Oẳn tù tì á? Tớ nghĩ đối với cậu, một lời đề nghị khác sẽ thích hợp hơn đấy!
"Có lẽ nó mới đến nên không biết, mình không nên bắt nạt nó!" - Hải thầm nghĩ và cười ranh mãnh trong đầu.
- Ờ... Tớ đã được nghe "giai thoại" về cậu rồi, "vua oẳn tù tì" ạ! - Vân đáp lại với nụ cười ranh mãnh không kém.
Hải bực mình : "Biết rồi mà còn thách đấu? Nó coi thường mình hay là muốn chọc tức mình đây?"
- Vậy, tớ không khách sáo, ai thua sẽ phải nhường bàn! Ok? Không hối hận chứ?- Hải quẳng ba lô xuống cái bàn cạnh đó, hậm hực.
- Ok! Đảm bảo không hối hận! - Vân trả lời ngay không hề nao núng.
Và, "cuộc chiến" diễn ra, cực kì "khốc liệt". Lớp trưởng làm trọng tài. Đương nhiên, dưới sự chứng kiến của 41 thành viên còn lại trong lớp.
- 1...2...3! Kéo và kéo! Hòa! - Giọng lớp trưởng vang lên dõng dạc.
- Keo tiếp theo! 1...2...3! Búa và búa! Hòa tiếp!
Cả lớp "ồ" lên, quả thực, từ trước đến nay, rất ít người có thể " thủ hòa" 2 keo liên tiếp với Hải.
"Chà, khó nhằn rồi đây! Nhưng như thế mới vui! Cứ đợi đấy!"- Hải mỉm cười thách thức.
- Keo cuối cùng và cũng là keo quyết định!- Lớp trưởng hô- 1...2...3!
Tất cả dường như nín thở, rồi không khí vỡ òa ra, cả lớp sững người. Hải cũng ngỡ ngàng không tin vào mắt mình nữa : búa và bao.
- Vân thắng! - Lớp trưởng-trọng tài sững sờ chút thì quên không thông báo kết quả.
- Trời đất! Hải thua!- Cả lớp ồn ào, xôn xao - Vậy là kỉ lục của Hải bị phá rồi!
Trong khi Hải vẫn đứng như trời trồng, Vân quay ra nháy mắt lém lỉnh:
- Sao? Tớ thắng "vua oẳn tù tì" rồi, cái bàn này thuộc về tớ chứ?
* *
*
Hải thẫn thờ. Nó đã thua. Thua 1 đứa con gái. Mất mặt quá! Mất toi cái chỗ ngồi thân yêu! Mất luôn cả danh dự và niềm tự hào duy nhất! Hải bặm môi : "Mình ghét nó! Con bé đáng ghét!"
Hôm sau, tin tức ấy đã lan truyền khắp nơi. Hải cay cú quẳng ba lô đến "ruỳnh" 1 cái xuống bàn- chỗ ngồi mới của nó. Nhục quá! Giờ nó không còn biết giấu mặt đi đâu nữa. Nó thầm nguyền rủa con bé đáng ghét kia.
"Chiến tranh lạnh" nổ ra. Hải không thèm nói chuyện với Vân, không chào hỏi lấy một câu nào, mặc cho Vân vẫn cười tươi và chào khi gặp nó. Suốt hai tuần kể từ khi cái "sự kiện trọng đại" ấy xảy ra, Hải vẫn chưa hết tức...
* *
*
- Sao thế, "vua oẳn tù tì" ?
- Đừng có gọi như thế nữa! Chẳng phải chính cậu đã phá vỡ cái danh hiệu ấy rồi hay sao? - Hải khó chịu.
- Cậu ghét tớ lắm à?
- Đương nhiên! Thế mà cũng hỏi!
- Sao cậu lại ghét tớ?
- Bởi vì tớ không ưa nổi cậu! Thế đc chưa? Giờ thì để tớ yên! - Hải bực.
Vân đáp, giọng không hề có một chút tự ái : "Được thôi, nếu cậu muốn! Nhưng tớ muốn nhắc cho cậu biết là hôm ấy tớ không hề có ý muốn trêu tức cậu!".
Nói rồi, cô bạn quay đi.
* *
*
Hải đang guồng chân đạp xe về nhà thật nhanh thì ..."xoạch!"-xe Hải đột nhiên bị tuột xích.
"Xui thật!", Hải thầm nghĩ và nhảy xuống xe. "Giờ mình lại chẳng có đồng nào cả! Làm sao đây?"
Nhìn quanh nhìn quẩn chẳng có mống nào đi cùng đường... "Thôi phải cuốc bộ về rồi"- Hải thở dài - "chán thật!"
Bỗng từ xa, một bóng xe hồng thoăn thoắt lao đến rồi fanh đến "kít" 1 phát trước mặt Hải:
- Sao thế? Xe hỏng à? - Vân hỏi.
- Không liên quan đến cậu!
- Có cần tớ giúp không?
- Không! Cảm ơn!- Nói 1 câu gọn lỏn, Hải quay đầu đi thẳng.
- Này, "vua oẳn tù tì"!!!
Bực mình, Hải quay lại hét to:
- Đã bảo là đừng gọi thế nữa mà!!!
- Này nhé! - Vân mỉm cười - Đấu lại đi! Oẳn tù tì! Nếu cậu thắng tớ sẽ cho cậu mượn tiền sửa xe! Ok?
Hải nhìn Vân, dù sao cu cậu cũng hết cách rồi, vì đi bộ về nhà thì xa lắm.
- Không hối hận chứ hả? - Hải nói.
- Đảm bảo không hồi hận!
Trận đấu thứ 2 diễn ra, không trọng tài và không người chứng kiến:
- 1...2...3! Hòa!
. 1...2...3! Hòa tiếp!
"Bực thật! Khéo lại thua thì đẹp mặt!" - Hải thầm nghĩ.
- 1...2...3! Kéo và bao! Cậu thắng rồi!- Vân cười.
- Có phải gặp may không nhỉ?
- Đương nhiên là gặp may rồi! Tớ thắng cậu lần trước cũng là vì thế đấy!.... Vậy là 1 đều nhé! Mai đến lớp phân thắng bại tiếp! Ok? - Vừa nói Vân vừa rút tiền đưa cho Hải.
- Ok!
Vân leo lên xe, trước khi phóng đi, không quên nở nụ cười tươi thường trực:
- Hải này! Cho cậu biết 1 bí mật của tớ nhá! Trước khi chuyển về đây, tớ từng được mệnh danh là "nữ hoàng xi 3 keo" đấy! Và, cậu là người đầu tiên phá hỏng chiến tích bất bại của tớ!
Cái xe hồng lại lao vút đi......
Hải ngớ người. Thì ra là vậy!
* *
*
Hôm sau, gặp nhau ở lớp, Hải đưa tiền trả cho Vân :
- Sao? Hôm qua có bị về muộn không, "vua oẳn tù tì" ?
- Ổn, thưa "nữ hoàng xi 3 keo"!
Và, không đứa nào bảo đứa nào, cả hai cùng đưa tay ra như 1 phản xạ :
"1...2...3!"
...SMJLE:chut::chut:
Thằng Hải vừa cười toe toét vừa reo thật to.
- Cái gì chứ? Lại đi! Ba keo cơ mà mày? _ Quang cãi lại.
- Có mấy keo thì cũng thế thôi!! Mày quên tao là "vua oẳn tù tì" à? _Vừa nói, Hải vừa nhe răng cười đắc chí _ "Thôi! Ngoan ngoãn trực nhật đi nhá!"
Nói rồi, nó leo tọt khỏi bàn và chạy biến đi, mặc kệ thằng Quang đứng ấm ức. Tiến "đô" - lớp phó lao động, mon men đến gần Quang, nhét vào tay cu cậu cái ghẻ lau bảng rồi cười ranh mãnh :
- Thôi, đi trực nhật đi kẻo trống bây giờ! Lần sau thì đừng "dại dột" mà chơi oẳn tù tì với thằng Hải nữa nhé!
Phải, Hải là "vua oẳn tù tì" - đấy là biệt danh mà cả lớp đặt cho nó. Sở dĩ nó được gọi như vậy là vì "biệt tài" chơi oẳn tù tì không-bao-giờ-thua của nó. Nếu đấu ba keo thì ít nhất nó cũng hòa hai keo và thắng một keo, nhưng đa số là nó thắng cả ba keo. Lúc đầu, chính nó cũng thấy ngạc nhiên vì khả năng kì lạ này của mình. Có lần, một mình nó "chọi" với cả lớp gồm 42 "địch thủ", mỗi người một keo, và kết quả là 28 keo thắng, 14 keo hòa, nó không thua 1 keo nào. Không ai có thể lí giải nổi "điều kì lạ" này, Hải không hề phán đoán mà chỉ "ra đòn" theo trực giác, theo phản xạ tự nhiên của nó.
"Tiếng lành đồn xa", biệt tài của Hải dần dần được cả trường biết đến. Đã có rất nhiều người không tin và tìm đến nó để "thách đấu", nhưng tất cả đều bị Hải làm cho "thảm bại". Nếu được đăng lên "những chuyện lạ VN" thì chắc chắn "bàn tay kì lạ" của Hải sẽ trở thành đề tài lí thú cho những cuộc tán gẫu không đầu không đuôi của mấy bà t8m hay chuyện!
* *
*
Có lẽ Hải sẽ giữ vững được danh hiệu "vua oẳn tù tì" và thành tích bất bại nếu không có một chuyện xảy ra làm náo loạn cả "vương quốc 9a" của nó. Chuyện là thế này :
Buổi sáng hôm ấy, do đau bụng nên Hải xin nghỉ học ở nhà. Chiều, khi nó vui vẻ xách ba lô vào lớp thì chỗ ngồi "thân quen" của nó đã bị "chiếm dụng" bởi 1 con bé lạ hoắc lạ huơ. Nó tròn mắt ngạc nhiên, con bé kia cũng mắt tròn không kém.
- Đây là Vân, bạn ấy mới chuyển vào lớp mình sáng nay! - Lớp trưởng nhẹ nhàng tiến lại gần và giới thiệu.
Hải thở hắt:
- À ra thế! Bởi vậy nên tớ trở thành "đời cô lựu", không chốn nương thân hả?
Lớp trưởng giải thích tiếp :
- Cô bảo Vân tạm thời ngồi chỗ của Hải, rồi mai cô sẽ sắp xếp lại sau. Chiều nay không có tiết của cô, Hải chịu khó tìm chỗ ngồi khác vậy nhé!
Hải "a-kay" lắm, đấy là chỗ ngồi "lí tưởng" của nó, ở cạnh cửa sổ, lại được ngồi sau thằng "Đạt béo" to con nhất lớp, tha hồ ngủ gật chẳng sợ ai quấy nhiễu. Vậy mà..... Hải thở dài quay đi, đành phải vậy thôi, có mỗi cái chỗ ngồi mà chành chọe với con gái, lại là người mới đến, thì "bẩn tính" quá.
- Nếu cậu không bằng lòng thì mình oẳn tù tì cho công bằng nhé! - Vân mỉm cười đề nghị.
Cái gì? Hải dường như không tin vào tai mình nữa, đã lâu lắm rồi chẳng có ai dám thách đấu với nó như vậy!
Hải quay lại với bộ mặt rất ư là cao ngạo :
- Cậu nói gì? Oẳn tù tì á? Tớ nghĩ đối với cậu, một lời đề nghị khác sẽ thích hợp hơn đấy!
"Có lẽ nó mới đến nên không biết, mình không nên bắt nạt nó!" - Hải thầm nghĩ và cười ranh mãnh trong đầu.
- Ờ... Tớ đã được nghe "giai thoại" về cậu rồi, "vua oẳn tù tì" ạ! - Vân đáp lại với nụ cười ranh mãnh không kém.
Hải bực mình : "Biết rồi mà còn thách đấu? Nó coi thường mình hay là muốn chọc tức mình đây?"
- Vậy, tớ không khách sáo, ai thua sẽ phải nhường bàn! Ok? Không hối hận chứ?- Hải quẳng ba lô xuống cái bàn cạnh đó, hậm hực.
- Ok! Đảm bảo không hối hận! - Vân trả lời ngay không hề nao núng.
Và, "cuộc chiến" diễn ra, cực kì "khốc liệt". Lớp trưởng làm trọng tài. Đương nhiên, dưới sự chứng kiến của 41 thành viên còn lại trong lớp.
- 1...2...3! Kéo và kéo! Hòa! - Giọng lớp trưởng vang lên dõng dạc.
- Keo tiếp theo! 1...2...3! Búa và búa! Hòa tiếp!
Cả lớp "ồ" lên, quả thực, từ trước đến nay, rất ít người có thể " thủ hòa" 2 keo liên tiếp với Hải.
"Chà, khó nhằn rồi đây! Nhưng như thế mới vui! Cứ đợi đấy!"- Hải mỉm cười thách thức.
- Keo cuối cùng và cũng là keo quyết định!- Lớp trưởng hô- 1...2...3!
Tất cả dường như nín thở, rồi không khí vỡ òa ra, cả lớp sững người. Hải cũng ngỡ ngàng không tin vào mắt mình nữa : búa và bao.
- Vân thắng! - Lớp trưởng-trọng tài sững sờ chút thì quên không thông báo kết quả.
- Trời đất! Hải thua!- Cả lớp ồn ào, xôn xao - Vậy là kỉ lục của Hải bị phá rồi!
Trong khi Hải vẫn đứng như trời trồng, Vân quay ra nháy mắt lém lỉnh:
- Sao? Tớ thắng "vua oẳn tù tì" rồi, cái bàn này thuộc về tớ chứ?
* *
*
Hải thẫn thờ. Nó đã thua. Thua 1 đứa con gái. Mất mặt quá! Mất toi cái chỗ ngồi thân yêu! Mất luôn cả danh dự và niềm tự hào duy nhất! Hải bặm môi : "Mình ghét nó! Con bé đáng ghét!"
Hôm sau, tin tức ấy đã lan truyền khắp nơi. Hải cay cú quẳng ba lô đến "ruỳnh" 1 cái xuống bàn- chỗ ngồi mới của nó. Nhục quá! Giờ nó không còn biết giấu mặt đi đâu nữa. Nó thầm nguyền rủa con bé đáng ghét kia.
"Chiến tranh lạnh" nổ ra. Hải không thèm nói chuyện với Vân, không chào hỏi lấy một câu nào, mặc cho Vân vẫn cười tươi và chào khi gặp nó. Suốt hai tuần kể từ khi cái "sự kiện trọng đại" ấy xảy ra, Hải vẫn chưa hết tức...
* *
*
- Sao thế, "vua oẳn tù tì" ?
- Đừng có gọi như thế nữa! Chẳng phải chính cậu đã phá vỡ cái danh hiệu ấy rồi hay sao? - Hải khó chịu.
- Cậu ghét tớ lắm à?
- Đương nhiên! Thế mà cũng hỏi!
- Sao cậu lại ghét tớ?
- Bởi vì tớ không ưa nổi cậu! Thế đc chưa? Giờ thì để tớ yên! - Hải bực.
Vân đáp, giọng không hề có một chút tự ái : "Được thôi, nếu cậu muốn! Nhưng tớ muốn nhắc cho cậu biết là hôm ấy tớ không hề có ý muốn trêu tức cậu!".
Nói rồi, cô bạn quay đi.
* *
*
Hải đang guồng chân đạp xe về nhà thật nhanh thì ..."xoạch!"-xe Hải đột nhiên bị tuột xích.
"Xui thật!", Hải thầm nghĩ và nhảy xuống xe. "Giờ mình lại chẳng có đồng nào cả! Làm sao đây?"
Nhìn quanh nhìn quẩn chẳng có mống nào đi cùng đường... "Thôi phải cuốc bộ về rồi"- Hải thở dài - "chán thật!"
Bỗng từ xa, một bóng xe hồng thoăn thoắt lao đến rồi fanh đến "kít" 1 phát trước mặt Hải:
- Sao thế? Xe hỏng à? - Vân hỏi.
- Không liên quan đến cậu!
- Có cần tớ giúp không?
- Không! Cảm ơn!- Nói 1 câu gọn lỏn, Hải quay đầu đi thẳng.
- Này, "vua oẳn tù tì"!!!
Bực mình, Hải quay lại hét to:
- Đã bảo là đừng gọi thế nữa mà!!!
- Này nhé! - Vân mỉm cười - Đấu lại đi! Oẳn tù tì! Nếu cậu thắng tớ sẽ cho cậu mượn tiền sửa xe! Ok?
Hải nhìn Vân, dù sao cu cậu cũng hết cách rồi, vì đi bộ về nhà thì xa lắm.
- Không hối hận chứ hả? - Hải nói.
- Đảm bảo không hồi hận!
Trận đấu thứ 2 diễn ra, không trọng tài và không người chứng kiến:
- 1...2...3! Hòa!
. 1...2...3! Hòa tiếp!
"Bực thật! Khéo lại thua thì đẹp mặt!" - Hải thầm nghĩ.
- 1...2...3! Kéo và bao! Cậu thắng rồi!- Vân cười.
- Có phải gặp may không nhỉ?
- Đương nhiên là gặp may rồi! Tớ thắng cậu lần trước cũng là vì thế đấy!.... Vậy là 1 đều nhé! Mai đến lớp phân thắng bại tiếp! Ok? - Vừa nói Vân vừa rút tiền đưa cho Hải.
- Ok!
Vân leo lên xe, trước khi phóng đi, không quên nở nụ cười tươi thường trực:
- Hải này! Cho cậu biết 1 bí mật của tớ nhá! Trước khi chuyển về đây, tớ từng được mệnh danh là "nữ hoàng xi 3 keo" đấy! Và, cậu là người đầu tiên phá hỏng chiến tích bất bại của tớ!
Cái xe hồng lại lao vút đi......
Hải ngớ người. Thì ra là vậy!
* *
*
Hôm sau, gặp nhau ở lớp, Hải đưa tiền trả cho Vân :
- Sao? Hôm qua có bị về muộn không, "vua oẳn tù tì" ?
- Ổn, thưa "nữ hoàng xi 3 keo"!
Và, không đứa nào bảo đứa nào, cả hai cùng đưa tay ra như 1 phản xạ :
"1...2...3!"
...SMJLE:chut::chut: