sabrina12380
11-Jun-2009, 07:17 PM
ANH KHÔNG YÊU EM CHỈ VÌ ANH YÊU EM
Anh không yêu em chỉ vì anh yêu em
Anh đi từ chỗ yêu tới không yêu em
Từ chờ đợi tới không chờ đợi
Tim anh từ lạnh giá đã trở thành ngọn lửa
Anh yêu em chỉ vì em là người duy nhất anh yêu
Anh ghét em kinh khủng
Và giờ này anh vẫn đang ghét em
Anh hạ mình trước em,
Bằng chứng của tình anh cho em
Là anh không nhìn thấy em
Anh chỉ biết yêu em mù quáng
Có thể ánh sáng độc ác của tháng Giêng
Rồi sẽ nuốt trọn trái tim anh
Khiến anh không bao giờ bình yên nữa
Trong câu chuyện tình này
sẽ chỉ có một người chết
Người đó là anh
Anh sẽ chết vì yêu
Vì anh yêu em
Vì anh yêu em, em yêu ơi,
bằng lửa và máu.
EM SẼ KHÔNG KHÓC NỮA ĐÂU
Em sẽ không khóc cho anh nữa đâu
Khi không còn nhau em không muốn mình chỉ luôn tiếc nuối
Khóc một mình - khóc trong đêm - buồn lắm
Nước mắt cho mối tình đầu là nước mắt tự khô
Em sẽ không tin anh nữa đâu
Đằng sau những lời yêu thương dịu dàng chỉ là giả dối
Chẳng thể nào trách anh là người phản bội
Khi anh chưa bao giờ thực sự yêu em
Đừng xin lỗi và đừng nói gì thêm
Chẳng ai có thể cùng một lúc yêu hai người con gái
Nên em chấp nhận làm người thất bại
Tình yêu luôn ích kỉ phải không anh?
Em sẽ không gọi cho anh nữa đâu
Và sẽ quên như chua từng nhớ
Mong anh yêu thật lòng người con gái đó
Tình yêu chân thành chỉ có một thôi anh.
SỰ THỰC
Sự thực là em có nhớ anh đâu
Chỉ cồn cào vì con tim bướng bỉnh
Chẳng chịu để tâm hồn em yên tĩnh
Nên phập phòng và run rẩy thế thôi.
Sự thực là em đã hết yêu rồi
Hết cả thương, cả giận hờn, trách móc
Những lối cũ cỏ giật mình chợt khóc
Nhắc em về những tháng ngày đã qua .
Sự thực là em chưa có người ta
Chưa có người thay bóng hình anh trước
Em kiêu hãnh mà anh đâu biết được
Em dối lòng tự an ủi thế thôi .
Sự thực là em chỉ có một nơi
Em tin cậy và nép mình vào đó
Nhưng trái tim anh đâu còn bỏ ngỏ
Cho em làm hoàng hậu nữa đâu
EM CHỜ
Chắc gì anh đến hôm nay
Mà em cứ đợi tàn ngày trắng đêm
Hết đi ra cưa ngóng nhìn
Vào nhà ngồi xuống đứng lên thẫn thờ
Chắc gì anh đến bây giờ
Trà pha để nguội nhạt nhoà vị hương
Chắc gì?
Mà dạ cứ thương
Cứ day dứt nỡi vấn vương trong lòng
Đã yêu yêu đén tận cùng
Đã thương thương đến nát lòng vì nhau?
Chắc gì?
Đã chắc gì đâu!
Hôm nay, cả những ngày sau
Em chờ ...
VÔ TÌNH
Puskin
Vô tình anh gặp em
Rồi vô tình thương nhớ
Đời vô tình nghiệt ngã
Nên chúng mình yêu nhau.
Vô tình nói một câu
Thế là em hờn dỗi
Vô tình anh không nói
Nên đôi mình xa nhau.
Chẳng ai hiểu vì đâu
Đường đời chia hai ngả
Chẳng ai có lỗi cả
Chỉ vô tình mà thôi.
Vô tình suốt cuộc đời
Anh buồn đau mải miết
Vô tình em không biết
Hay vô tình quên đi.
EM VẪN YÊU ANH!
Em vẫn còn yêu anh
Đơn giản thế ngàn lần em không nói
Vì kiêu hãnh nên em tự lừa dối
Vì kiêu hãnh nên hai đứa mất nhau.
Em biết lắm chẳng thể đi từ đầu
Những năm tháng hằn sâu trong ký ức
Lòng kiêu kỳ như bức tường vững chắc
Dù mong mang dù rất vô tình.
Những khoảng đời em sống thiếu anh
Lòng kiêu hãnh cô đơn đến tội nghiệp
Về đây anh, ta cùng bước tiếp
Đường dài lắm em lạc bước mất thôi.
Về đây anh em gọi đến khản lời
Bức tường ngăn rã rời sụp đổ
Em nhận ra tình yêu không có chỗ
Cho những niềm kiêu hãnh cô đơn
BIỂN-Puskin
Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh , xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng
Ngày nay tôi đã ra biển rồi
Biển nhiều sóng to,gió lớn
Ngày nay tôi đã yêu rồi
Tình yêu nhiều khổ đau, cay đắng
Không gió lớn sóng to , không là biển
Chẳng nhiều cay đắng , chẳng là yêu
ANH _ EM.
Anh hãy là ngọn gió
Để em là mây trôi
Anh hãy là ngọn gió
Mang em theo suốt đời.
Anh cứ là đồng xanh
Cho em thân cỏ dại
Cho đời còn tươi mãi
Đông đừng màu tím tái.
Anh muốn làm biển khơi?
Không! Em không làm sóng!
Sóng dữ dằn sôi động
Em anh vốn dịu dàng.
Dòng sông nhỏ mơ màng
Là linh hồn em đó
Anh là đôi bờ nhỏ
Chở che em tháng ngày.
Dù anh có là ai...
Em là ai, chăng nữa
Em và anh, hai nữa...
Tìm kiếm nhau suốt đời!
YÊU
Xuân Diệu
Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt
Tưởng trăng tàn, hoa tạ, với hồn tiêu
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
- Yêu, là chết ở trong lòng một ít
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt
Những người si theo dõi dấu chân yêu
Và cảnh đời là sa mạc vô liêu
Và tình ái là sợi dây vấn vít
Yêu, là chết ở trong lòng một ít
Anh không yêu em chỉ vì anh yêu em
Anh đi từ chỗ yêu tới không yêu em
Từ chờ đợi tới không chờ đợi
Tim anh từ lạnh giá đã trở thành ngọn lửa
Anh yêu em chỉ vì em là người duy nhất anh yêu
Anh ghét em kinh khủng
Và giờ này anh vẫn đang ghét em
Anh hạ mình trước em,
Bằng chứng của tình anh cho em
Là anh không nhìn thấy em
Anh chỉ biết yêu em mù quáng
Có thể ánh sáng độc ác của tháng Giêng
Rồi sẽ nuốt trọn trái tim anh
Khiến anh không bao giờ bình yên nữa
Trong câu chuyện tình này
sẽ chỉ có một người chết
Người đó là anh
Anh sẽ chết vì yêu
Vì anh yêu em
Vì anh yêu em, em yêu ơi,
bằng lửa và máu.
EM SẼ KHÔNG KHÓC NỮA ĐÂU
Em sẽ không khóc cho anh nữa đâu
Khi không còn nhau em không muốn mình chỉ luôn tiếc nuối
Khóc một mình - khóc trong đêm - buồn lắm
Nước mắt cho mối tình đầu là nước mắt tự khô
Em sẽ không tin anh nữa đâu
Đằng sau những lời yêu thương dịu dàng chỉ là giả dối
Chẳng thể nào trách anh là người phản bội
Khi anh chưa bao giờ thực sự yêu em
Đừng xin lỗi và đừng nói gì thêm
Chẳng ai có thể cùng một lúc yêu hai người con gái
Nên em chấp nhận làm người thất bại
Tình yêu luôn ích kỉ phải không anh?
Em sẽ không gọi cho anh nữa đâu
Và sẽ quên như chua từng nhớ
Mong anh yêu thật lòng người con gái đó
Tình yêu chân thành chỉ có một thôi anh.
SỰ THỰC
Sự thực là em có nhớ anh đâu
Chỉ cồn cào vì con tim bướng bỉnh
Chẳng chịu để tâm hồn em yên tĩnh
Nên phập phòng và run rẩy thế thôi.
Sự thực là em đã hết yêu rồi
Hết cả thương, cả giận hờn, trách móc
Những lối cũ cỏ giật mình chợt khóc
Nhắc em về những tháng ngày đã qua .
Sự thực là em chưa có người ta
Chưa có người thay bóng hình anh trước
Em kiêu hãnh mà anh đâu biết được
Em dối lòng tự an ủi thế thôi .
Sự thực là em chỉ có một nơi
Em tin cậy và nép mình vào đó
Nhưng trái tim anh đâu còn bỏ ngỏ
Cho em làm hoàng hậu nữa đâu
EM CHỜ
Chắc gì anh đến hôm nay
Mà em cứ đợi tàn ngày trắng đêm
Hết đi ra cưa ngóng nhìn
Vào nhà ngồi xuống đứng lên thẫn thờ
Chắc gì anh đến bây giờ
Trà pha để nguội nhạt nhoà vị hương
Chắc gì?
Mà dạ cứ thương
Cứ day dứt nỡi vấn vương trong lòng
Đã yêu yêu đén tận cùng
Đã thương thương đến nát lòng vì nhau?
Chắc gì?
Đã chắc gì đâu!
Hôm nay, cả những ngày sau
Em chờ ...
VÔ TÌNH
Puskin
Vô tình anh gặp em
Rồi vô tình thương nhớ
Đời vô tình nghiệt ngã
Nên chúng mình yêu nhau.
Vô tình nói một câu
Thế là em hờn dỗi
Vô tình anh không nói
Nên đôi mình xa nhau.
Chẳng ai hiểu vì đâu
Đường đời chia hai ngả
Chẳng ai có lỗi cả
Chỉ vô tình mà thôi.
Vô tình suốt cuộc đời
Anh buồn đau mải miết
Vô tình em không biết
Hay vô tình quên đi.
EM VẪN YÊU ANH!
Em vẫn còn yêu anh
Đơn giản thế ngàn lần em không nói
Vì kiêu hãnh nên em tự lừa dối
Vì kiêu hãnh nên hai đứa mất nhau.
Em biết lắm chẳng thể đi từ đầu
Những năm tháng hằn sâu trong ký ức
Lòng kiêu kỳ như bức tường vững chắc
Dù mong mang dù rất vô tình.
Những khoảng đời em sống thiếu anh
Lòng kiêu hãnh cô đơn đến tội nghiệp
Về đây anh, ta cùng bước tiếp
Đường dài lắm em lạc bước mất thôi.
Về đây anh em gọi đến khản lời
Bức tường ngăn rã rời sụp đổ
Em nhận ra tình yêu không có chỗ
Cho những niềm kiêu hãnh cô đơn
BIỂN-Puskin
Tôi chưa ra biển bao giờ
Ngỡ biển xanh , xanh màu im lặng
Tôi chưa yêu bao giờ
Ngỡ tình yêu là ảo mộng
Ngày nay tôi đã ra biển rồi
Biển nhiều sóng to,gió lớn
Ngày nay tôi đã yêu rồi
Tình yêu nhiều khổ đau, cay đắng
Không gió lớn sóng to , không là biển
Chẳng nhiều cay đắng , chẳng là yêu
ANH _ EM.
Anh hãy là ngọn gió
Để em là mây trôi
Anh hãy là ngọn gió
Mang em theo suốt đời.
Anh cứ là đồng xanh
Cho em thân cỏ dại
Cho đời còn tươi mãi
Đông đừng màu tím tái.
Anh muốn làm biển khơi?
Không! Em không làm sóng!
Sóng dữ dằn sôi động
Em anh vốn dịu dàng.
Dòng sông nhỏ mơ màng
Là linh hồn em đó
Anh là đôi bờ nhỏ
Chở che em tháng ngày.
Dù anh có là ai...
Em là ai, chăng nữa
Em và anh, hai nữa...
Tìm kiếm nhau suốt đời!
YÊU
Xuân Diệu
Yêu là chết ở trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt
Tưởng trăng tàn, hoa tạ, với hồn tiêu
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu
- Yêu, là chết ở trong lòng một ít
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt
Những người si theo dõi dấu chân yêu
Và cảnh đời là sa mạc vô liêu
Và tình ái là sợi dây vấn vít
Yêu, là chết ở trong lòng một ít