lovealways
17-May-2008, 03:03 PM
Ngày cuối... gió ngoài sông lồng lộng thổi vào, lớp mình ngồi xích lại gần nhau hơn. Không phải vì gió lạnh, mà vì, ngày cuối rồi, thèm 1 cái ấm áp của yêu thương, của tình bạn, cần 1 cái nắm tay cho tin tưởng, 1 cái ôm cho tình thân,... để vững tin cho con đường phía trước ...
Ngày cuối... có ai để ý là cậu bạn nhút nhát thường ngày chẳng dám bắt chuyện với cô bạn bàn cuối, giờ 2 người đang ngồi cạnh nhau. Có nụ cười thật hiền, như tỏa nắng vào lòng. 1 cảm giác bình yên, 1 cảm xúc trong veo, len lỏi... Ai đó liếc nhanh về phía cuối lớp, mỉm cười vu vơ ...
Ngày cuối... cô học trò tinh nghịch trông dịu dàng, duyên dáng đến lạ trong chiếc áo dài trắng. Có người thắc mắc, ai đó thì thầm "Ngày cuối rồi..." Lần đầu tiên, có người biết đỏ mặt... Có 1 người ngẩn ngơ ...
Ngày cuối... dòng lưu bút vội vàng trao nhau. Rồi 1 lúc nào đó, giữa dòng đời tấp nập, sẽ chợt quay quắt nhớ những dòng chữ thân thương. 1 ao ước cháy bỏng, ước gì quay lại ngày xưa ...
Ngày cuối... nhìn quanh lớp mình, thấy ai cũng đáng iu, thấy thương vô cùng những nụ cười, những ánh mắt, từng góc lớp,... sao mà thân thuộc đến thế! Nhưng... chỉ 1 chút nữa thôi, phải tạm biệt mất rồi. Nhìn 1 lần, 2 lần, 3 lần,... như muốn ghi thật sâu lại tất cả, muốn nhớ hết những gì có thể ...
Ngày cuối... cửa sổ lớp, mỗi giờ ra chơi có 1 "cái đuôi" xuống tìm. Hôm nay là lần cuối hắn đưa cô nhỏ về... Dù đó không phải là 1 tình yêu, nhưng vẫn trân trọng, nâng niu như 1 chiếc bình pha lê dễ vỡ. Uh, cứ nhẹ nhàng như thế, trôi đi, khẽ khàng... như người ta vẫn nói rằng "Có 1 thời để nhớ..." ...
"Những cơn mưa mùa hạ, bất chợt đến rồi vội vã ra đi như những cảm xúc khó hiểu, những ẩm ương của tuổi học trò. Nhưng làm sao mùa hạ không có mưa, làm sao đi qua thời áo trắng mà không vấn vương, lưu luyến! Hoa phượng nở, cháy rực cả 1 góc trường, thắp sáng lên niềm tin trong lòng. Ngày đầu tiên em bước vào trường, nắng mùa thu ấm áp, lòng em mở rộng đón những thương yêu, ấp ủ hàng ngàn mơ ước. Ngày cuối, em tạm biệt thầy cô, bạn bè, rời xa ngôi trường dấu yêu, lòng tràn ngập những tin yêu và ước vọng. Em nhìn lại sân trường, ngoài kia, nắng vẫn trải dài như mùa thu 3 năm về trước..."
Ngày cuối... có ai để ý là cậu bạn nhút nhát thường ngày chẳng dám bắt chuyện với cô bạn bàn cuối, giờ 2 người đang ngồi cạnh nhau. Có nụ cười thật hiền, như tỏa nắng vào lòng. 1 cảm giác bình yên, 1 cảm xúc trong veo, len lỏi... Ai đó liếc nhanh về phía cuối lớp, mỉm cười vu vơ ...
Ngày cuối... cô học trò tinh nghịch trông dịu dàng, duyên dáng đến lạ trong chiếc áo dài trắng. Có người thắc mắc, ai đó thì thầm "Ngày cuối rồi..." Lần đầu tiên, có người biết đỏ mặt... Có 1 người ngẩn ngơ ...
Ngày cuối... dòng lưu bút vội vàng trao nhau. Rồi 1 lúc nào đó, giữa dòng đời tấp nập, sẽ chợt quay quắt nhớ những dòng chữ thân thương. 1 ao ước cháy bỏng, ước gì quay lại ngày xưa ...
Ngày cuối... nhìn quanh lớp mình, thấy ai cũng đáng iu, thấy thương vô cùng những nụ cười, những ánh mắt, từng góc lớp,... sao mà thân thuộc đến thế! Nhưng... chỉ 1 chút nữa thôi, phải tạm biệt mất rồi. Nhìn 1 lần, 2 lần, 3 lần,... như muốn ghi thật sâu lại tất cả, muốn nhớ hết những gì có thể ...
Ngày cuối... cửa sổ lớp, mỗi giờ ra chơi có 1 "cái đuôi" xuống tìm. Hôm nay là lần cuối hắn đưa cô nhỏ về... Dù đó không phải là 1 tình yêu, nhưng vẫn trân trọng, nâng niu như 1 chiếc bình pha lê dễ vỡ. Uh, cứ nhẹ nhàng như thế, trôi đi, khẽ khàng... như người ta vẫn nói rằng "Có 1 thời để nhớ..." ...
"Những cơn mưa mùa hạ, bất chợt đến rồi vội vã ra đi như những cảm xúc khó hiểu, những ẩm ương của tuổi học trò. Nhưng làm sao mùa hạ không có mưa, làm sao đi qua thời áo trắng mà không vấn vương, lưu luyến! Hoa phượng nở, cháy rực cả 1 góc trường, thắp sáng lên niềm tin trong lòng. Ngày đầu tiên em bước vào trường, nắng mùa thu ấm áp, lòng em mở rộng đón những thương yêu, ấp ủ hàng ngàn mơ ước. Ngày cuối, em tạm biệt thầy cô, bạn bè, rời xa ngôi trường dấu yêu, lòng tràn ngập những tin yêu và ước vọng. Em nhìn lại sân trường, ngoài kia, nắng vẫn trải dài như mùa thu 3 năm về trước..."