Batas
15-Apr-2008, 09:12 AM
-Sao chúng mình không thử yêu nhau nhỉ, Thi nhỉ?
Quân nhìn Thi, Thi nhìn Quân, hai kẻ thất tình cùng nhìn nhau rồi phá, lên cười, cưười sặc sụa , chảy cả nước mắt.
Nhắc đến Quân với Thi là nhắc đến một cặp bài trùng, tất cả mọi nưười trên thế giới này đều biết điều đó. Hai đứa chơi với nhau từ nhỏ, học cùng lớp, ngồi cùng bàn, cùng một lúc có người yêu và ngay cả ngày “say goodbye” cũng cùng nhau nốt. Đó là lý do mà giờ này Quân và Thi cùng ngồi ở đây để chiêm nghiệm sự đời và để Quân phát biểu một câu nói rất hay ho,đáng ghi vào lịch sử như vậy. Quân buồn, Thi buồn, cả hai đều biết rõ điều đó nhưng không ai muốn nhìn thấy người kia ủ rũ cả. Họ nô giỡn với nhau cả buổi tối để rồi khi chở Thi về gần đến cửa nhà thì Quân bỗng nhận ra rằng Thi đang lén quệt vội dòng nước mắt rồi biện minh là do bụi, còn Quân, hình như sống mũi cũng cay cay.
6 giờ sáng, Quân bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại báo của mình, ai đó vừa mới nhắn tin. Nhận ra đó là số của Thi, Quân mỉm cưòi rồi mở máy: “Hay là mình thử yêu nhau xem sao, Quân nhé!”. Quân bật cười thật lớn rồi hí hoáy nhắn lại:”Lát Quân sẽ mang bản hợp đồng tình yêu qua cho Thi, rồi chúnh mình cùng nhau thảo luận”. Thi hồi đáp lại:”Cả bữa sáng cho ngưười yêu mới nữa chứ?”. Quân mỉm cưười reply:”OK,chờ Quân nhé!”
Thi kí tên cái roẹt vào bản hợp đồng tình yêu Quân mang sang, bên A và bên B mỗi người giữ một bản. Thi mỉm cưười ma mãnh chìa tay trước mặt Quân: Hợp tác vui vẻ! Quân bật cười nắm lấy tay Thi: ừ! Nhớ nha, thời hạn hợp đồng là một tháng. Rồi chợt như ra điều gì đó, Thi xua tay, nhăn mặt:
-Nhưng bây giờ “em” đói lắm rồi nè!
Quân cười vang, quàng tay qua vai Thi, kéo cổ cô bé:
-Nào, đi thôi bé cưưng của anh ! Thi rụt cổ;
-Eo ôi!Nổi da gà…
Hai đứa cùng cưười như nắc nẻ
“Anh đang ở đâu thế? Có nhớ em không”
“Anh đang chưi game cùng hội bạnvà nhớ em vô cùng!”
“Nhớ em thì mua cho em một phần KFC nhé!”Iu” anh nhìu nhìu”
Thi cười tủm tỉm, gập điện thoại lại rồi nằm lăn ra giường. Thi thấy mọi chuyện thật thú vị. Chẳng sao cả! Chỉ vài tuần sau Quân và Thi sẽ trở lại bình thưường thôi mà. Cả hai chỉ đang cố tìm cách để quên đi “mảnh vỡ kia” của mình và tự tạo cho mình một chút niềm vui, có vậy thôi! Thi nhủ bong như thế rồi yên tâm nhắm mắt ngủ. Thế là thấm thoắt nó và Quân đã yêu nhau được ...một tuần lễ
Tối thứ 7, Quân chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc rồi nhấc máy gọi Thi :
-Chuẩn bị xong chưa cưng ? 15 phút nữa anh sang.
Bà chị Hai của Quân đi ngang nghe thấy , tức thì như bị điện giật:
-Hả?Mày vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy Quân?
Quân nháy mắt “Người yêu chứ ai!”rồi với tay lấy chùm chìa khoá xe, chạy biến, bỏ lại bà chị đứng chết sững giữa nhà với cái miệng hình chữ O và đôi mắt mang hình dấu chấm hỏi.
Tới trước của nhà Thi, Quân lôi máy ra và nhắn tin: “Hôm nay thì chúng minh chỉ là bạn, một ngày thôI Thi nhé!”. Thi ngạc nhiên nhưng rồi cũng nhắn tin trả lời rằng mình đồng ý. Thi nghĩ chắc chắn Quân có cái lí của Quân.
-Ra là thế!- Thi nhìn Quân rồi bụp miệng cười, thì ra Quân sợ Thi ghen, trời ạ!
Thứ bảy tuần sau là sinh nhật của “mảnh vỡ kia”của Quân và Quân cũng là một trong số những khách mời của ngày hôm đó. Quân muốn nhờ Thi chọn hộ một món quà sinh nhật, chỉ có vậy thôi. Thi mỉm cười nhủ bụng Quân thật khéo lo , dù sao giữa hai đứa nó cũng chỉ là trò đùa thôi mà.
-Quân này!
-Gì cơ?
-Thế hôm đó Quân có đi sinh nhật không?
Quân cười toe rồi đưa tay bẹo má Thi một cái.
-Ngốc ạ!Sao Quân có thể đi được cư chứ, hôm đó là ngày hai đứa mình kết thúc hợp đồng tình yêu mà, phải dành cho Thi một buổi tối thât đáng nhớ chứ!
Thi chưt giật thót:Đã hết một tháng rồi cư à?Sao… sao mình lại buồn vu vư như thế này, Thi ơi.
Thi nằm sõng xoàingoài sa lông , vắt tay lên trán suy nghĩ,hình như từ lúc hai đứa kí tên vào bản hợp đồng tình yêu đó thì tình cảm của Thi dành cho Quân đã trở nên sâu đậm hơn một chút , rõ ràng chẳng còn đơn thuần là những đứa bạn nhí nhố như trước kia nữa rồi . Thi khẽ thở dài nuối tiếc. ừ! Thời gian trôi qua nhanh thật! Thứ cảm giác Quân mang lại cho Thi chẳng giống chút nào thứ tình cảm thước kia mà Thi trịng trọng gọi là tình yêu. Nó nhẹ nhàng lắm, chẳng hề lo âu, chẳng hề gò bó, những thứ Thi nhận được là những tin nhắn tràn đầy yêu thương , là sự quan tâm nồng nàn và rất ân cần từ Quân. Thi cảm thấy tim mình đang dần ấm lại. Rồi Thi chit giật mình bởi lời một ca khúc đang được phát trên radio:”Bao lần sẻ chia cùng anh, những lời nồng ấm anh trao, chẳng lẽ anh chỉ đến như giầc mơ…”. Thi buồn rười rượi . Chả lẽ tất cả chỉ đơn thuần là một trò chơi? Chưa bao giờ Thi lại sợ thứ bảy đến như vậy, Thi chẳng muốn thời gian trôi qua chút nào cả. Nhưng rồi giờ hẹn với Quân cũng đến. Thi sửa soạn thật đẹp, ngắm lại mình trước gương rồi tự nhủ. Đối với mày như vậy đã là quá đủ, Thi ạ!
Thi nhảy chân sáo xuống cầu thang ngay sau khi nhận đưược tin nhắn của Quân , vẫn là lối nói chuyện bông đùa ấy :”Lẹ đi em, anh đói lắm rồi”.
Thi chạy lại, hù Quân một cái. Quân giật mình rồi mỉm cười nhìn Thi thật…âu yếm:”Người yêu của anh hôm nay xinh quá”. Thi ngượng ngùng đấm vào vai Quân một cái:”Không thấy đói nữa à?”.
Quân vừa định nổ máy xe thì chuông điện thoại đột ngột reo. “Mảnh vỡ kia” gọi điện. Quân nghe máy rồi quay sang nhìn Thi, ánh mắt phân vân lắm. Thi gưượng cười , xua tay : Quân đi đi , Thi sẽ ổn mà. Rồi Thi lặng lặng vào nhà, đóng sầm cửa phòng và nhốt mình trong đó. Quân nhắn tin lại bảo Thi cho Quân cho Thi 30 phút. Thi gấp điện thoại và thấy mắt mình nhoè nưước.
Thi tưởng tượng được cái viễn cảnh hai người đó gặp nhau. Sẽ chỉ là những câu trách móc vu vơ gì đó, rồi giải thích những hiểu lầm khúc mắc, tiếp sau đó cả hai sẽ nắm tay nhau và làm hoà. Hẳn Quân sẽ nhắn tin lại cho Thi rằng xin lỗi Thi, rằng Quân không thể đến đưược…vân vân và vân vân…Thi chùm chăn kín đầu, khóc như một đứa con nít, kim đồng hồ càng nhích lòng Thi càng nóng lên như có lửa đốt. Hình như ngoàI trời đang mưa thì phải.
Nhưng Quân luôn là người đúng hẹn, đúng 30 phút sau Thi nhận đưược tin nhắn của Quân: Tạnh mưa rồi, xuống nhà đi, Quân đợi. Thi lau nước mắt, soi lại gương rồi chạy vội xuống cầu thang.Quân chờ Thi trước cửa, nở một nụ cười thật tươi. Thấy mặt Quân, Thi càng thêm tin vào lập luận của mình. Biết ngay mà! Trông Quân vui thế kia…thi thất vọng tràn trề.
Quân dừng xe ở một quán nước nhỏ và thật ấm cúng. Dưới ánh nến lung linh, Quân thấy đôi má bầu bĩnh của Thi hồng lên, chắc là Thi lạnh lắm! Quân mỉm cưười nhìn Thi:
- Có giận anh không cưng? Cho anh xin lỗi nhé
Thi sượng sùng ngò lư chỗ khác:
-Hơi đâu mà giận người dưng!
quân lại cười tủm tỉm, rút trong túi áo rabản hợp đồng tình yêu ngày nào của hai đứa. Thi nín thở theo dõi từng cử chỉ của Quân. cô thấy Quân vo vo tờ giấy lại, đưa lại gần ngọn nến, và đốt. Thôi, thế là xong! Mày chẳng có quyền gì để hi vọng cả, Thi ạ! Bạn thân thì chỉ mãi là bạn thân thôi, ai bảo tim mày bỗng dưng đập sai nhịp? Quân chẳng hề hay biết những gì đang diễn ra trong đầu Thi lúc này cả. Nhưng rồi đột nhiên,thi thấy Quân bỗng trầm giọng lại:
-Thi biết Quân vừa nói gì với người kia không?
Thi ra vẻ thờ ơ đáp:
- Thi chẳng cần biết điều đó.
- Nhưng…nhưng Quân muốn Thi phải biết.
- Ư…- Thi sững người nhìn Quân, hình như lúc này Quân đang vô cùng nghiêm túc.
- Quân bảo với người đó rằng Quân đã tìm thấy cho mình mảnh vỡ còn lại, đó là một mảnh vỡ rất hoàn hảo và tuyệt vời và Quân sẽ chẳng bao giờ làm mất một lần nữa
- Quân…Quân…- Thi lắp bắp
- Chính vì thế mà Quân đã đốt bản hợp đồng tình yêu kia đi, bây giờ đối với Quân nó thực sự trở nên vô nghĩa.- Rồi Quân nhẹ nhành nắm lấy tay Thi -Với Quân, Thi là mảnh vỡ tuyệt vời nhất, Thi có biết điều đó không?
Lồng ngực Thi nhưư đang vỡ tung ra vì sung sướng. Hạnh phúc đến với Thi thật bất ngờ. Thi chẳng thốt lên lời nữa, hai tay tự nhiên luống cuống và thừa thãI vô cùng. Quân nhìn Thi rồi khe khẽ ngân nga hát”Muốn nói thế nhưng cần chi phải nói, hãy nghe lòng ta khe khẽ, hát câu chỉ yêu một người”. Thi ngượng ngùng đỏ mặt quay đi.
Phố dài sau cưn mưa thật lạnh lẽo,đưường về hôm nay sao bỗng xa lắc xa lư.Bất chợt, Quân ngoái lại phía sau, thì thầm với Thi
- Này! Đã là ngưười yêu thì trời lạnh phải… làm gì đi chứ?
Thi ngúng nguẩy quay đi
- Ai lạnh thì mặc kệ!
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì Thi đã cảm nhận được hưi ấm từ lòng bàn tay của Quân đã nắm chặt lấy tay mình. Thi toát mồ hôi mặc dù trời đang lạnh, tim Thi run lẩy bẩy. Gió ngoài trời thổi mát thật .Thi xốc lại cổ áo, hít một hưi thật dài , rồi siết chặt vòng tay hưn một chút.ừ! Đường về còn xa lắm!
Trích "Truyện dành cho tuổi mới lớn"NXB Kim Đồng
Quân nhìn Thi, Thi nhìn Quân, hai kẻ thất tình cùng nhìn nhau rồi phá, lên cười, cưười sặc sụa , chảy cả nước mắt.
Nhắc đến Quân với Thi là nhắc đến một cặp bài trùng, tất cả mọi nưười trên thế giới này đều biết điều đó. Hai đứa chơi với nhau từ nhỏ, học cùng lớp, ngồi cùng bàn, cùng một lúc có người yêu và ngay cả ngày “say goodbye” cũng cùng nhau nốt. Đó là lý do mà giờ này Quân và Thi cùng ngồi ở đây để chiêm nghiệm sự đời và để Quân phát biểu một câu nói rất hay ho,đáng ghi vào lịch sử như vậy. Quân buồn, Thi buồn, cả hai đều biết rõ điều đó nhưng không ai muốn nhìn thấy người kia ủ rũ cả. Họ nô giỡn với nhau cả buổi tối để rồi khi chở Thi về gần đến cửa nhà thì Quân bỗng nhận ra rằng Thi đang lén quệt vội dòng nước mắt rồi biện minh là do bụi, còn Quân, hình như sống mũi cũng cay cay.
6 giờ sáng, Quân bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại báo của mình, ai đó vừa mới nhắn tin. Nhận ra đó là số của Thi, Quân mỉm cưòi rồi mở máy: “Hay là mình thử yêu nhau xem sao, Quân nhé!”. Quân bật cười thật lớn rồi hí hoáy nhắn lại:”Lát Quân sẽ mang bản hợp đồng tình yêu qua cho Thi, rồi chúnh mình cùng nhau thảo luận”. Thi hồi đáp lại:”Cả bữa sáng cho ngưười yêu mới nữa chứ?”. Quân mỉm cưười reply:”OK,chờ Quân nhé!”
Thi kí tên cái roẹt vào bản hợp đồng tình yêu Quân mang sang, bên A và bên B mỗi người giữ một bản. Thi mỉm cưười ma mãnh chìa tay trước mặt Quân: Hợp tác vui vẻ! Quân bật cười nắm lấy tay Thi: ừ! Nhớ nha, thời hạn hợp đồng là một tháng. Rồi chợt như ra điều gì đó, Thi xua tay, nhăn mặt:
-Nhưng bây giờ “em” đói lắm rồi nè!
Quân cười vang, quàng tay qua vai Thi, kéo cổ cô bé:
-Nào, đi thôi bé cưưng của anh ! Thi rụt cổ;
-Eo ôi!Nổi da gà…
Hai đứa cùng cưười như nắc nẻ
“Anh đang ở đâu thế? Có nhớ em không”
“Anh đang chưi game cùng hội bạnvà nhớ em vô cùng!”
“Nhớ em thì mua cho em một phần KFC nhé!”Iu” anh nhìu nhìu”
Thi cười tủm tỉm, gập điện thoại lại rồi nằm lăn ra giường. Thi thấy mọi chuyện thật thú vị. Chẳng sao cả! Chỉ vài tuần sau Quân và Thi sẽ trở lại bình thưường thôi mà. Cả hai chỉ đang cố tìm cách để quên đi “mảnh vỡ kia” của mình và tự tạo cho mình một chút niềm vui, có vậy thôi! Thi nhủ bong như thế rồi yên tâm nhắm mắt ngủ. Thế là thấm thoắt nó và Quân đã yêu nhau được ...một tuần lễ
Tối thứ 7, Quân chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc rồi nhấc máy gọi Thi :
-Chuẩn bị xong chưa cưng ? 15 phút nữa anh sang.
Bà chị Hai của Quân đi ngang nghe thấy , tức thì như bị điện giật:
-Hả?Mày vừa nói chuyện điện thoại với ai vậy Quân?
Quân nháy mắt “Người yêu chứ ai!”rồi với tay lấy chùm chìa khoá xe, chạy biến, bỏ lại bà chị đứng chết sững giữa nhà với cái miệng hình chữ O và đôi mắt mang hình dấu chấm hỏi.
Tới trước của nhà Thi, Quân lôi máy ra và nhắn tin: “Hôm nay thì chúng minh chỉ là bạn, một ngày thôI Thi nhé!”. Thi ngạc nhiên nhưng rồi cũng nhắn tin trả lời rằng mình đồng ý. Thi nghĩ chắc chắn Quân có cái lí của Quân.
-Ra là thế!- Thi nhìn Quân rồi bụp miệng cười, thì ra Quân sợ Thi ghen, trời ạ!
Thứ bảy tuần sau là sinh nhật của “mảnh vỡ kia”của Quân và Quân cũng là một trong số những khách mời của ngày hôm đó. Quân muốn nhờ Thi chọn hộ một món quà sinh nhật, chỉ có vậy thôi. Thi mỉm cười nhủ bụng Quân thật khéo lo , dù sao giữa hai đứa nó cũng chỉ là trò đùa thôi mà.
-Quân này!
-Gì cơ?
-Thế hôm đó Quân có đi sinh nhật không?
Quân cười toe rồi đưa tay bẹo má Thi một cái.
-Ngốc ạ!Sao Quân có thể đi được cư chứ, hôm đó là ngày hai đứa mình kết thúc hợp đồng tình yêu mà, phải dành cho Thi một buổi tối thât đáng nhớ chứ!
Thi chưt giật thót:Đã hết một tháng rồi cư à?Sao… sao mình lại buồn vu vư như thế này, Thi ơi.
Thi nằm sõng xoàingoài sa lông , vắt tay lên trán suy nghĩ,hình như từ lúc hai đứa kí tên vào bản hợp đồng tình yêu đó thì tình cảm của Thi dành cho Quân đã trở nên sâu đậm hơn một chút , rõ ràng chẳng còn đơn thuần là những đứa bạn nhí nhố như trước kia nữa rồi . Thi khẽ thở dài nuối tiếc. ừ! Thời gian trôi qua nhanh thật! Thứ cảm giác Quân mang lại cho Thi chẳng giống chút nào thứ tình cảm thước kia mà Thi trịng trọng gọi là tình yêu. Nó nhẹ nhàng lắm, chẳng hề lo âu, chẳng hề gò bó, những thứ Thi nhận được là những tin nhắn tràn đầy yêu thương , là sự quan tâm nồng nàn và rất ân cần từ Quân. Thi cảm thấy tim mình đang dần ấm lại. Rồi Thi chit giật mình bởi lời một ca khúc đang được phát trên radio:”Bao lần sẻ chia cùng anh, những lời nồng ấm anh trao, chẳng lẽ anh chỉ đến như giầc mơ…”. Thi buồn rười rượi . Chả lẽ tất cả chỉ đơn thuần là một trò chơi? Chưa bao giờ Thi lại sợ thứ bảy đến như vậy, Thi chẳng muốn thời gian trôi qua chút nào cả. Nhưng rồi giờ hẹn với Quân cũng đến. Thi sửa soạn thật đẹp, ngắm lại mình trước gương rồi tự nhủ. Đối với mày như vậy đã là quá đủ, Thi ạ!
Thi nhảy chân sáo xuống cầu thang ngay sau khi nhận đưược tin nhắn của Quân , vẫn là lối nói chuyện bông đùa ấy :”Lẹ đi em, anh đói lắm rồi”.
Thi chạy lại, hù Quân một cái. Quân giật mình rồi mỉm cười nhìn Thi thật…âu yếm:”Người yêu của anh hôm nay xinh quá”. Thi ngượng ngùng đấm vào vai Quân một cái:”Không thấy đói nữa à?”.
Quân vừa định nổ máy xe thì chuông điện thoại đột ngột reo. “Mảnh vỡ kia” gọi điện. Quân nghe máy rồi quay sang nhìn Thi, ánh mắt phân vân lắm. Thi gưượng cười , xua tay : Quân đi đi , Thi sẽ ổn mà. Rồi Thi lặng lặng vào nhà, đóng sầm cửa phòng và nhốt mình trong đó. Quân nhắn tin lại bảo Thi cho Quân cho Thi 30 phút. Thi gấp điện thoại và thấy mắt mình nhoè nưước.
Thi tưởng tượng được cái viễn cảnh hai người đó gặp nhau. Sẽ chỉ là những câu trách móc vu vơ gì đó, rồi giải thích những hiểu lầm khúc mắc, tiếp sau đó cả hai sẽ nắm tay nhau và làm hoà. Hẳn Quân sẽ nhắn tin lại cho Thi rằng xin lỗi Thi, rằng Quân không thể đến đưược…vân vân và vân vân…Thi chùm chăn kín đầu, khóc như một đứa con nít, kim đồng hồ càng nhích lòng Thi càng nóng lên như có lửa đốt. Hình như ngoàI trời đang mưa thì phải.
Nhưng Quân luôn là người đúng hẹn, đúng 30 phút sau Thi nhận đưược tin nhắn của Quân: Tạnh mưa rồi, xuống nhà đi, Quân đợi. Thi lau nước mắt, soi lại gương rồi chạy vội xuống cầu thang.Quân chờ Thi trước cửa, nở một nụ cười thật tươi. Thấy mặt Quân, Thi càng thêm tin vào lập luận của mình. Biết ngay mà! Trông Quân vui thế kia…thi thất vọng tràn trề.
Quân dừng xe ở một quán nước nhỏ và thật ấm cúng. Dưới ánh nến lung linh, Quân thấy đôi má bầu bĩnh của Thi hồng lên, chắc là Thi lạnh lắm! Quân mỉm cưười nhìn Thi:
- Có giận anh không cưng? Cho anh xin lỗi nhé
Thi sượng sùng ngò lư chỗ khác:
-Hơi đâu mà giận người dưng!
quân lại cười tủm tỉm, rút trong túi áo rabản hợp đồng tình yêu ngày nào của hai đứa. Thi nín thở theo dõi từng cử chỉ của Quân. cô thấy Quân vo vo tờ giấy lại, đưa lại gần ngọn nến, và đốt. Thôi, thế là xong! Mày chẳng có quyền gì để hi vọng cả, Thi ạ! Bạn thân thì chỉ mãi là bạn thân thôi, ai bảo tim mày bỗng dưng đập sai nhịp? Quân chẳng hề hay biết những gì đang diễn ra trong đầu Thi lúc này cả. Nhưng rồi đột nhiên,thi thấy Quân bỗng trầm giọng lại:
-Thi biết Quân vừa nói gì với người kia không?
Thi ra vẻ thờ ơ đáp:
- Thi chẳng cần biết điều đó.
- Nhưng…nhưng Quân muốn Thi phải biết.
- Ư…- Thi sững người nhìn Quân, hình như lúc này Quân đang vô cùng nghiêm túc.
- Quân bảo với người đó rằng Quân đã tìm thấy cho mình mảnh vỡ còn lại, đó là một mảnh vỡ rất hoàn hảo và tuyệt vời và Quân sẽ chẳng bao giờ làm mất một lần nữa
- Quân…Quân…- Thi lắp bắp
- Chính vì thế mà Quân đã đốt bản hợp đồng tình yêu kia đi, bây giờ đối với Quân nó thực sự trở nên vô nghĩa.- Rồi Quân nhẹ nhành nắm lấy tay Thi -Với Quân, Thi là mảnh vỡ tuyệt vời nhất, Thi có biết điều đó không?
Lồng ngực Thi nhưư đang vỡ tung ra vì sung sướng. Hạnh phúc đến với Thi thật bất ngờ. Thi chẳng thốt lên lời nữa, hai tay tự nhiên luống cuống và thừa thãI vô cùng. Quân nhìn Thi rồi khe khẽ ngân nga hát”Muốn nói thế nhưng cần chi phải nói, hãy nghe lòng ta khe khẽ, hát câu chỉ yêu một người”. Thi ngượng ngùng đỏ mặt quay đi.
Phố dài sau cưn mưa thật lạnh lẽo,đưường về hôm nay sao bỗng xa lắc xa lư.Bất chợt, Quân ngoái lại phía sau, thì thầm với Thi
- Này! Đã là ngưười yêu thì trời lạnh phải… làm gì đi chứ?
Thi ngúng nguẩy quay đi
- Ai lạnh thì mặc kệ!
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì Thi đã cảm nhận được hưi ấm từ lòng bàn tay của Quân đã nắm chặt lấy tay mình. Thi toát mồ hôi mặc dù trời đang lạnh, tim Thi run lẩy bẩy. Gió ngoài trời thổi mát thật .Thi xốc lại cổ áo, hít một hưi thật dài , rồi siết chặt vòng tay hưn một chút.ừ! Đường về còn xa lắm!
Trích "Truyện dành cho tuổi mới lớn"NXB Kim Đồng