Batas
01-Aug-2008, 09:46 PM
Những ngày xưa hồn nhiên ấy, em chưa từng nghĩ là sẽ có một ngày mình thích anh… Thế mà không hiểu sao giờ đây…
Biết rằng tình yêu không tồn tại giữa hai chúng ta nhưng sao em cứ hi vọng và chờ đợi. Giá như có thể, em sẽ giữ cho tình bạn của hai đứa mãi mãi trong veo như ngày nào. Nhưng cuộc sống mà anh, tình cảm em giành cho anh không dừng lại ở tình bạn nữa rồi, em muốn chúng ta đến gần nhau hơn. Còn anh thì không, anh vẫn chỉ làm bạn với em, vẫn chỉ muốn chọc ghẹo em như những ngày trước. Em hiểu lắm mà, nên tình cảm em giành cho anh em chỉ biết giấu kín trong lòng, còn tình cảm anh giành cho em anh cũng không hé mở. Chúng ta cứ im lặng cho đến ngày hôm nay…
Anh có biết là em đã “chú ý” đến anh hơn nửa năm rồi ko? Một ngày, bỗng nhiên em thấy mình nhớ anh, đã mấy đêm em mất ngủ chỉ vì nhớ anh đấy! Em tự hỏi mình: sao bỗng dưng anh cứ xuất hiện trong đầu em? Lạ quá! Tụi bạn cũng thấy ngạc nhiên vì luôn có anh xuất hiện trong bất cứ câu chuyện nào em kể. Dần dần, tụi nó, nhận ra một điều động trời là… em thích anh!
Ừ, thì em thích anh đó! Nhưng mà tại sao em lại thích anh nhỉ? Em cũng chẳng hiểu nổi nữa…
Khi còn học phổ thông chung em với anh không có gì gọi là “đặc biệt” hết, chỉ là bạn bình thường hơn cả bình thường ấy chứ! Anh rất hài hước, anh biết làm cho các câu chuyện trở nên sôi nổi, anh biết lôi kéo mọi người vào những trò của mình… Nhưng nói thiệt là nhiều lúc em thấy anh bị khùng khùng ngốc ngốc sao đó! Ai bảo tự nhiên đang ngồi học trong lớp thì anh cứ hát ầm lên làm cả đám xung quanh ôm bụng cười (trong đó có em) rồi bao nhiêu trò khác nữa…
À, em cũng từng là nạn nhân của những trò đùa anh gây ra đấy, không biết anh có còn nhớ không? Một lần anh giỡn quá chớn khiến cái chân của anh đụng vào cánh tay em đau thiệt là đau, em úp mặt xuống bàn khóc rưng rức. Anh vội chạy tới xin lỗi (nhưng lúc đó mặt của em chỉ thấy cái bàn chứ không thấy anh), anh líu ríu: “Cho mình xin lỗi nha! Mình hông cố ý!” Nghe anh xin lỗi em… càng giận anh hơn, đá người ta đau điếng rồi xin lỗi thôi hả? Anh mua bánh vào chuộc lỗi với em, em cóc thèm! Mấy đứa bạn cũng xông vào mắng anh, anh tỏ vẻ hối lỗi bằng cách đứng gãi đầu một lát rồi… chạy đi giỡn tiếp. Nhưng em cũng chẳng giận anh được lâu, chỉ một lát sau ngồi phía trên nghe anh và tụi bạn ở bàn dưới nói chuyện là em lại quay xuống cười… ké. ( Đến bây giờ cũng vậy, nhiều lúc nói chuyện anh làm em tức điên, tức muốn tụt huyết áp nhưng lại không giận anh được lâu).
Những ngày xưa hồn nhiên ấy, em chưa từng nghĩ là sẽ có một ngày mình thích anh… Thế mà không hiểu sao giờ đây…
Em đã rất muốn nói cho anh biết tình cảm của mình. Nhưng em lại nhận ra em không hề hiểu gì về tình cảm anh dành cho em. Và rồi em chọn cách im lặng…
Đã lâu rồi em không liên lạc với anh, cũng không nói chuyện gì nhiều. Gặp nhau trên mạng hỏi anh vài chuyện thì anh tìm cách lảng sang chuyện khác khiến em buồn quá! Đã nhiều lần em nói rằng sẽ không thèm nhớ đến anh nữa nhưng khó thiệt đó. Thôi thì em sẽ vẫn giữ những gì mà em cho là đẹp nhất khi em thích anh vậy…
Nhưng em vẫn muốn anh biết được rằng: em thích anh rất nhiều, nên em viết lời yêu này gửi tới anh. Anh có đọc được hay không, em cũng chẳng biết nữa. Em mong thời gian sẽ trả lời cho em biết kết thúc của câu chuyện này…
Em thích anh nhiều lắm đó....đồ ngốc ạ!
Biết rằng tình yêu không tồn tại giữa hai chúng ta nhưng sao em cứ hi vọng và chờ đợi. Giá như có thể, em sẽ giữ cho tình bạn của hai đứa mãi mãi trong veo như ngày nào. Nhưng cuộc sống mà anh, tình cảm em giành cho anh không dừng lại ở tình bạn nữa rồi, em muốn chúng ta đến gần nhau hơn. Còn anh thì không, anh vẫn chỉ làm bạn với em, vẫn chỉ muốn chọc ghẹo em như những ngày trước. Em hiểu lắm mà, nên tình cảm em giành cho anh em chỉ biết giấu kín trong lòng, còn tình cảm anh giành cho em anh cũng không hé mở. Chúng ta cứ im lặng cho đến ngày hôm nay…
Anh có biết là em đã “chú ý” đến anh hơn nửa năm rồi ko? Một ngày, bỗng nhiên em thấy mình nhớ anh, đã mấy đêm em mất ngủ chỉ vì nhớ anh đấy! Em tự hỏi mình: sao bỗng dưng anh cứ xuất hiện trong đầu em? Lạ quá! Tụi bạn cũng thấy ngạc nhiên vì luôn có anh xuất hiện trong bất cứ câu chuyện nào em kể. Dần dần, tụi nó, nhận ra một điều động trời là… em thích anh!
Ừ, thì em thích anh đó! Nhưng mà tại sao em lại thích anh nhỉ? Em cũng chẳng hiểu nổi nữa…
Khi còn học phổ thông chung em với anh không có gì gọi là “đặc biệt” hết, chỉ là bạn bình thường hơn cả bình thường ấy chứ! Anh rất hài hước, anh biết làm cho các câu chuyện trở nên sôi nổi, anh biết lôi kéo mọi người vào những trò của mình… Nhưng nói thiệt là nhiều lúc em thấy anh bị khùng khùng ngốc ngốc sao đó! Ai bảo tự nhiên đang ngồi học trong lớp thì anh cứ hát ầm lên làm cả đám xung quanh ôm bụng cười (trong đó có em) rồi bao nhiêu trò khác nữa…
À, em cũng từng là nạn nhân của những trò đùa anh gây ra đấy, không biết anh có còn nhớ không? Một lần anh giỡn quá chớn khiến cái chân của anh đụng vào cánh tay em đau thiệt là đau, em úp mặt xuống bàn khóc rưng rức. Anh vội chạy tới xin lỗi (nhưng lúc đó mặt của em chỉ thấy cái bàn chứ không thấy anh), anh líu ríu: “Cho mình xin lỗi nha! Mình hông cố ý!” Nghe anh xin lỗi em… càng giận anh hơn, đá người ta đau điếng rồi xin lỗi thôi hả? Anh mua bánh vào chuộc lỗi với em, em cóc thèm! Mấy đứa bạn cũng xông vào mắng anh, anh tỏ vẻ hối lỗi bằng cách đứng gãi đầu một lát rồi… chạy đi giỡn tiếp. Nhưng em cũng chẳng giận anh được lâu, chỉ một lát sau ngồi phía trên nghe anh và tụi bạn ở bàn dưới nói chuyện là em lại quay xuống cười… ké. ( Đến bây giờ cũng vậy, nhiều lúc nói chuyện anh làm em tức điên, tức muốn tụt huyết áp nhưng lại không giận anh được lâu).
Những ngày xưa hồn nhiên ấy, em chưa từng nghĩ là sẽ có một ngày mình thích anh… Thế mà không hiểu sao giờ đây…
Em đã rất muốn nói cho anh biết tình cảm của mình. Nhưng em lại nhận ra em không hề hiểu gì về tình cảm anh dành cho em. Và rồi em chọn cách im lặng…
Đã lâu rồi em không liên lạc với anh, cũng không nói chuyện gì nhiều. Gặp nhau trên mạng hỏi anh vài chuyện thì anh tìm cách lảng sang chuyện khác khiến em buồn quá! Đã nhiều lần em nói rằng sẽ không thèm nhớ đến anh nữa nhưng khó thiệt đó. Thôi thì em sẽ vẫn giữ những gì mà em cho là đẹp nhất khi em thích anh vậy…
Nhưng em vẫn muốn anh biết được rằng: em thích anh rất nhiều, nên em viết lời yêu này gửi tới anh. Anh có đọc được hay không, em cũng chẳng biết nữa. Em mong thời gian sẽ trả lời cho em biết kết thúc của câu chuyện này…
Em thích anh nhiều lắm đó....đồ ngốc ạ!