na_m_m
19-Apr-2008, 09:48 PM
Thể theo nguyện vọng của anh Bạch,na em up lên cho pà kon chiêm ngưỡng
Nói dốiiiiiiiiiiiiii, bịp bợm, hừm… hừm…Nó gào lên tức tối - “Đồ con khỉ, nói với người ta một ngày không gặp là chịu không nổi; Vậy mà bao nhiêu cái “một ngày” đó trôi qua rồi mà vẫn không thấy cái mặt mốc của hắn đâu cả”, cùng với cái miệng đang gào thét ầm ĩ là một màn phụ hoạ đập bàn bùm bụp của nó. Hiên, nãy giờ chứng kiến nó tra tấn chiếc bàn vô tội cuối cùng cũng động lòng thương xót (bàn hay tay nó?), cất tiếng hỏi:
- Mày làm gì mà tức thế con? Có chuyện gì để tao phân xử giùm cho, mày mà để ấm ức trong lòng là sinh bệnh đó.
Thực ra thì Hiên nói hơi quá rồi, nó mà để ấm ức trong lòng thì nãy giờ đã chẳng có ai phải vào khoa Tai-Mũi-Họng vì tiếng gầm phát ra từ miệng nó. Lấy vẻ mặt tội nghiệp nhất có thể, nó (thút thít) kể cho con bạn đang háo hức về một love story (có thể lắm chứ)
- Chuyện là thế này, Nam, là ấy ấy của tao đó (uh, biết rồi). Ngày chia tay cuối năm, Nam nói với tao là “Nghi này, một ngày không gặp mày là tao chịu không nổi đâu” (Ố,...)
- Rồi sao?- Hiên nhìn miệng nó như muốn ăn tươi nuốt sống những lời con bạn sắp nói
- Uh, vậy mà bây giờ đã một tháng trôi qua rồi mà Nam chưa gặp tao lấy một lần, cũng chẳng thèm gọi điện thoại cho tao nữa, chẳng cần biết tao sống chết ra sao nữa. Hix, nghĩ có tức không chứ?
- Ờ, cũng tức thiệt. Mà sao mày không gọi điện hỏi thằng Nam xem hắn làm quái gì ở nhà mà nỡ để mày bơ vơ không nơi nương tựa thế này?
- Tao gọi đến nhà hắn mấy lần rồi, nhưng chẳng lần nào gặp được hắn cả. Mẹ hắn nói hắn ra khỏi nhà từ sáng sớm đến tối khuya mới về.
- Thế sao mày không gọi cho hắn lúc khuya ấy?
- Mày nghĩ tao, một cô gái ngây thơ trong trắng con nhà lành thế này mà lại điện cho một đứa con trai vào lúc mặt trăng đi ngủ, là có ý gì?
- Ờ, nếu mày thấy ngại thì thôi. Hiên đáp gọn lỏn cùng với giọng điệu như có vẻ thách thức khiến nó càng bực mình hơn. Hừm, chắc chắn là Nam đang làm một chuyện gì đó hết sức “mờ ám”, mà mờ ám quái gì mà lại quên gọi điện cho nó được nhỉ? Hay là Nam quên luôn nó rồi, hay là Nam… Ôi không, không thể như thế được. Nó quyết phải tìm cho bằng được nguyên nhân vụ này.
6h30. Vừa mới hé mắt đón những tia nắng đầu tiên trong ngày (mà nó nhìn thấy được), nó vội vàng tóm lấy cái điện thoại thân iu, bấm số lia lịa
- Alo, bác cho cháu gặp Nam ạ.
- Nam vừa mới đi ra ngoài rồi cháu à. Thằng này bữa nay hay đi sớm về khuya lắm. Cháu có gặp thì hỏi thăm xem nó đang làm gì giùm bác nghen.
-Dạ.
Thực ra thì nó cũng không biết Nam ở đâu thì làm sao mà hỏi bây giờ? Lại thêm một ngày Nam mất tích một cách bí ẩn, ngỡ như Nam bốc hơi luôn khỏi cuộc đời nó. Sao mà vô lí thế nhỉ? Nó không thể nào hiểu được chuyện gì đã xảy ra giữa hai đứa nó. Nó nhớ lần cuối cùng đi với Nam là ngày phát phần thưởng cuối năm. Hôm đó sau khi ở trường về, hai đứa có đi lung tung với nhau. Để xem nào, đầu tiên là vào quán sinh tố ở ngay sau trường, chà chà, ở đó thì có nhiều đồ uống cực ngon-bổ-rẻ nè, ực ực, chỉ nhớ lại thôi mà nó cũng đủ cảm nhận được dạ dày mình đang tiết dịch vị. Á, tại sao lại nghĩ đến những chuyện vớ vẩn đó nhỉ, nó đang nhớ lại nó và Nam đã làm gì cơ mà? Nào, sau đó là đi mua sách. Rồi sau nữa … àh, bọn nó có ghé qua cửa hàng trang sức mới khai trương trên phố. Cửa hàng được trang trí toàn màu hồng, nhìn cực teen, hàng lại không đắt lắm nhưng lại rất đẹp. Nó nhớ nó mê tít một chiếc vòng tay ngôi sao lấp lánh ở đó, nhưng…bao nhiêu gia tài, của cải còn lại của nó đều đã đóng góp cho vụ đi chơi cuối năm ở lớp rồi, nó quay qua hỏi thằng bạn lúc bấy giờ cũng tí tởn ngó nghiêng “Nam iu quý của tao, mày còn xiền hông?” Thằng bạn trả lời bằng việc móc ra 20k, nhìn nó một cách khổ sở. “Mày cũng góp hết cho vụ đi chơi rùi àh?” - Nó hỏi lại một cách vớt vát. “Ờ, cứ cuối năm là tao lại rơi vào cảnh không một xu dính túi vì cái trò đi chơi của lớp mình”, Nam phân trần. Nó cười, cảm thông cho Nam và cho chính cả nó. Nó nhìn chiếc vòng lấp lánh màu xanh lam một lần nữa, trong lòng thấy tiếc kinh khủng, rồi kéo thằng bạn về. Uh, theo như trí nhớ hay trục trặc của nó là như thế, chẳng có xích mích gì xảy ra cả. Vậy tại sao bây giờ Nam lại không muốn gặp nó nhỉ? Càng suy nghĩ nó càng thấy rối rắm. Tốt nhất là nó nên hành động.
Nói dốiiiiiiiiiiiiii, bịp bợm, hừm… hừm…Nó gào lên tức tối - “Đồ con khỉ, nói với người ta một ngày không gặp là chịu không nổi; Vậy mà bao nhiêu cái “một ngày” đó trôi qua rồi mà vẫn không thấy cái mặt mốc của hắn đâu cả”, cùng với cái miệng đang gào thét ầm ĩ là một màn phụ hoạ đập bàn bùm bụp của nó. Hiên, nãy giờ chứng kiến nó tra tấn chiếc bàn vô tội cuối cùng cũng động lòng thương xót (bàn hay tay nó?), cất tiếng hỏi:
- Mày làm gì mà tức thế con? Có chuyện gì để tao phân xử giùm cho, mày mà để ấm ức trong lòng là sinh bệnh đó.
Thực ra thì Hiên nói hơi quá rồi, nó mà để ấm ức trong lòng thì nãy giờ đã chẳng có ai phải vào khoa Tai-Mũi-Họng vì tiếng gầm phát ra từ miệng nó. Lấy vẻ mặt tội nghiệp nhất có thể, nó (thút thít) kể cho con bạn đang háo hức về một love story (có thể lắm chứ)
- Chuyện là thế này, Nam, là ấy ấy của tao đó (uh, biết rồi). Ngày chia tay cuối năm, Nam nói với tao là “Nghi này, một ngày không gặp mày là tao chịu không nổi đâu” (Ố,...)
- Rồi sao?- Hiên nhìn miệng nó như muốn ăn tươi nuốt sống những lời con bạn sắp nói
- Uh, vậy mà bây giờ đã một tháng trôi qua rồi mà Nam chưa gặp tao lấy một lần, cũng chẳng thèm gọi điện thoại cho tao nữa, chẳng cần biết tao sống chết ra sao nữa. Hix, nghĩ có tức không chứ?
- Ờ, cũng tức thiệt. Mà sao mày không gọi điện hỏi thằng Nam xem hắn làm quái gì ở nhà mà nỡ để mày bơ vơ không nơi nương tựa thế này?
- Tao gọi đến nhà hắn mấy lần rồi, nhưng chẳng lần nào gặp được hắn cả. Mẹ hắn nói hắn ra khỏi nhà từ sáng sớm đến tối khuya mới về.
- Thế sao mày không gọi cho hắn lúc khuya ấy?
- Mày nghĩ tao, một cô gái ngây thơ trong trắng con nhà lành thế này mà lại điện cho một đứa con trai vào lúc mặt trăng đi ngủ, là có ý gì?
- Ờ, nếu mày thấy ngại thì thôi. Hiên đáp gọn lỏn cùng với giọng điệu như có vẻ thách thức khiến nó càng bực mình hơn. Hừm, chắc chắn là Nam đang làm một chuyện gì đó hết sức “mờ ám”, mà mờ ám quái gì mà lại quên gọi điện cho nó được nhỉ? Hay là Nam quên luôn nó rồi, hay là Nam… Ôi không, không thể như thế được. Nó quyết phải tìm cho bằng được nguyên nhân vụ này.
6h30. Vừa mới hé mắt đón những tia nắng đầu tiên trong ngày (mà nó nhìn thấy được), nó vội vàng tóm lấy cái điện thoại thân iu, bấm số lia lịa
- Alo, bác cho cháu gặp Nam ạ.
- Nam vừa mới đi ra ngoài rồi cháu à. Thằng này bữa nay hay đi sớm về khuya lắm. Cháu có gặp thì hỏi thăm xem nó đang làm gì giùm bác nghen.
-Dạ.
Thực ra thì nó cũng không biết Nam ở đâu thì làm sao mà hỏi bây giờ? Lại thêm một ngày Nam mất tích một cách bí ẩn, ngỡ như Nam bốc hơi luôn khỏi cuộc đời nó. Sao mà vô lí thế nhỉ? Nó không thể nào hiểu được chuyện gì đã xảy ra giữa hai đứa nó. Nó nhớ lần cuối cùng đi với Nam là ngày phát phần thưởng cuối năm. Hôm đó sau khi ở trường về, hai đứa có đi lung tung với nhau. Để xem nào, đầu tiên là vào quán sinh tố ở ngay sau trường, chà chà, ở đó thì có nhiều đồ uống cực ngon-bổ-rẻ nè, ực ực, chỉ nhớ lại thôi mà nó cũng đủ cảm nhận được dạ dày mình đang tiết dịch vị. Á, tại sao lại nghĩ đến những chuyện vớ vẩn đó nhỉ, nó đang nhớ lại nó và Nam đã làm gì cơ mà? Nào, sau đó là đi mua sách. Rồi sau nữa … àh, bọn nó có ghé qua cửa hàng trang sức mới khai trương trên phố. Cửa hàng được trang trí toàn màu hồng, nhìn cực teen, hàng lại không đắt lắm nhưng lại rất đẹp. Nó nhớ nó mê tít một chiếc vòng tay ngôi sao lấp lánh ở đó, nhưng…bao nhiêu gia tài, của cải còn lại của nó đều đã đóng góp cho vụ đi chơi cuối năm ở lớp rồi, nó quay qua hỏi thằng bạn lúc bấy giờ cũng tí tởn ngó nghiêng “Nam iu quý của tao, mày còn xiền hông?” Thằng bạn trả lời bằng việc móc ra 20k, nhìn nó một cách khổ sở. “Mày cũng góp hết cho vụ đi chơi rùi àh?” - Nó hỏi lại một cách vớt vát. “Ờ, cứ cuối năm là tao lại rơi vào cảnh không một xu dính túi vì cái trò đi chơi của lớp mình”, Nam phân trần. Nó cười, cảm thông cho Nam và cho chính cả nó. Nó nhìn chiếc vòng lấp lánh màu xanh lam một lần nữa, trong lòng thấy tiếc kinh khủng, rồi kéo thằng bạn về. Uh, theo như trí nhớ hay trục trặc của nó là như thế, chẳng có xích mích gì xảy ra cả. Vậy tại sao bây giờ Nam lại không muốn gặp nó nhỉ? Càng suy nghĩ nó càng thấy rối rắm. Tốt nhất là nó nên hành động.