Dũng
06-Aug-2008, 11:00 PM
Nếu kem tan, nhớ vứt que vào thùng rác
Kem không tan – Hãy tìm người khác làm nó tan!
Từ lâu lắm rồi, tại ngôi làng nọ, có một gia đình sống rất hạnh phúc. Người chồng là một thương gia giàu có. Ông vốn là người thành phố. Thời trai trẻ ông đem lòng yêu một thôn nữ có nụ cười rực rỡ như tia nắng và tính tình ngang bướng như một cơn gió hoang dã trên thảo nguyên. Họ lấy nhau rồi chuyển đến vùng quê yên tĩnh này. Nhưng rồi sau khi sinh cậu con trai đầu lòng Sukan, ông bị cuốn vào những chuyền buôn bán xa nhà, để lại người vợ một mình vò võ nuôi con. Những tia nắng trên môi bà ngày càng nhợt nhạt.
Năm Sukan 3 tuổi, mặc dù chỉ như một cây nấm nhỏ xíu biết đi nhưng cậu vẫn nhớ những cuộc cãi vã mệt mỏi giữa người bố đang lao mải miết vào vòng xoáy buôn bán đỏ đen và người mẹ đang héo hon dần trong chờ đợi. Mới đầu nó thưa thớt rồi dần dần len lỏi vào bữa ăn chung của gia đình và lấp đầy khoảng thời gian hiếm hoi bên nhau của đôi vợ chồng. Năm đó, mẹ Sukan mới 30 tuổi. Bà là một người phụ nữ đẹp, nhỏ nhắn với cái eo thon thả đến nỗi cánh đàn ông trong làng không thể không ngoái nhìn một lần. Hàng ngày, chỉ mỗi việc chạy theo bước chân mẹ trong nhà cũng khiến Sukan mệt nhoài. Bà lau chùi, dọn dẹp nhà cửa, chăm chút những khóm hoa ngoài vườn, làm bếp và đặc biệt bà hay nấu món thạch dâu tây cậu rất thích. Trong khi đợi thạch đông, bà thường bế cậu, ôm chặt vào lòng, xoay mình theo điệu van xưa cũ bà hay nhảy cùng chồng. Cuối ngày, hai mẹ con thường ra ngoài hiên, ngồi vào chiếc ghế ngựa, đung đưa, đón những tia nắng yếu ớt khuất dần sau rặng cây. Mắt mẹ Sukan nhìn đau đáu ra đường.
Người đàn ông đầu tiên khiến Sukan vừa sợ vừa phục là bác thợ rèn gần nhà. Những mùa đông lạnh lẽo hay những ngày giông bão, người đàn ông có giọng nói ồm ồm, người to lững lững, hai bàn tay to bè khiến căn nhà vững chãi, ấm cúng hẳn lên. Sukan thường thấy mẹ đỏ mặt, lúng túng khi bắt gặp ánh mặt trìu mến ẩn sau đôi lông mày mậm và chòm râu xồm xoàm của bác.
Mùa đông thứ 4 của Sukan. Cậu thỉnh thoảng vẫn nhận được thư và những món đồ chơi lạ lẫm của bố từ một nơi xa xôi nào đó gửi về. Cậu đã biết đánh vần. Ngoài công việc nhà không mấy bận rộn, dạy học cho Sukan là thú vui của mẹ cậu. Mỗi khi đọc xong thư, bà ngồi rất lâu trong im lặng rồi mới cất cẩn thận vào trong ngăn kéo. Ngày cuối tuần, Sukan vẫn thấy mẹ mình tắm lâu hơn thường lệ. Từ trong phòng tắm bước ra, cậu thấy mẹ mình lại bước nhanh nhẹn như một cơn gió. Thân thể bà mang mùi hương kỳ lạ theo cậu vào sâu trong giấc ngủ.
Mùa đông thứ 5. Bác thợ rèn vẫn đến chơi, lúc mang cho Sukan chiếc thuyền gỗ con con, lúc là con ngựa sắt bé tí xíu. Tất cả thật quen thuộc chẳng xa lạ như đồ chơi của bố. Có điều, chẳng hiểu vì sao mẹ của cậu thường đuổi ông ấy về sớm. Rồi một ngày đông khủng khiếp nhất trong năm ập đến, mẹ Sukan bị viêm phổi nặng. Cơn sốt khiến thân hình đầy sức sống của bà khô héo dần. Những cơn mê sảng kéo đều dồn dập chẳng khác gì những cơn gió lạnh buốt đập liên hồi vào cửa sổ. Sukan thấy tay mẹ mình lúc nóng lúc lạnh. Bà thường kéo cậu vào ngực, ôm chặt, gọi tên bố cậu. Khi ông về kịp đến nhà thì người bà chỉ nhẹ như một sợi lông ngỗng. Sukan mồ côi mẹ.
Bố Sukan suy sụp hoàn toàn. Ông thường lang thang trong nhà tự dằn vặt bản thân. Công việc buôn bán bị bỏ dở. Ông mất dần vốn liếng và an phận ở ngôi làng. Thời gian đầu số tiền còn lại ông dùng để mở quầy tạp hoá nhỏ nhưng chẳng bao lâu thì sập tiệm. Vận may buôn bán tan biến.
Khi Sukan 10 tuổi, cậu đã thuộc gần hết những ngóc ngách trong làng và dần hiểu những lời đàm tiếu về mối quan hệ của mẹ và bác thợ rèn trước kia. Bố cậu lưng còng xuống mỗi khi bước qua không biết bao câu nói độc địa của người đời. Cho đến một ngày ông bắt gặp một ngôi nhà nắm khuất nẻo trong rừng, cách biệt hẳn với làng. Sau lần đó, ông đến ngôi nhà lẻ loi đó thường xuyên, mỗi khi về lại hý hoáy làm việc gì đó. Sukan tò mò theo dõi bố. Cuối cùng cậu phát hiện ra ông đang học cách làm kem.
Nửa năm sau, hàng kem được khai trương. Chỉ trong một thời gian ngắn nó đã trở nên quen thuộc với dân làng. Từ người lớn đến trẻ con không ai không một lần đến ăn kem. Những que kem ngon một cách lạ thường. Người ta chẳng biết vì sao bố Sukan tự nhiên lại nảy ra ý định làm kem, học ở đâu những công thức pha chế tuyệt vời đến thế. Nhiều người thử cố làm theo nhưng đều thất bại. Cũng nhờ hàng kem luôn đắt khách, Sukan được chuyển sang ngôi trường lớn dành những đứa trẻ nhà giàu. Nhưng cậu vẫn cô độc bởi tính lầm lì, ít nói của mình. Thay vào đó cậu chỉ lủi thủi trong hầm lạnh cùng với những công thức làm kem của bố. Những ngày nghỉ, cậu giúp bố bán kem. Nhờ vậy, cậu phát hiện ra một điều kì lạ: Những que kem không tan chảy.
Mỗi khi ngồi hàng giờ xem mọi người ăn kem, Sukan phát hiện ra một sư trái ngược lý thú. Trẻ con ăn kem rất nhanh bởi vì những que kem lúc nào cũng chực tan biến trong tay chúng. Thường mỗi khi đến cửa hàng kem, chúng chỉ có đủ tiền mua được hai que kem nên chúng ăn vội vàng đễn nỗi kem dây tèm lem khắp mặt. Người lớn cũng ăn kem, nhưng dù cho trời nắng nóng như thế nào, những que kem của họ lại chẳng bao giờ tan ngay. Họ có thể tha hồ vừa đi vừa tán gẫu, bàn chuyện làm ăn mà chẳng lo kem làm bẩn tay. Đây chính là điểm đặc biệt làm cho hàng kem của bố Sukan kiếm lời rất nhanh. Người lớn rất nhiều tiền, nhờ những que kem không chảy nên họ có thể mua rất nhều, đi rất xa để kết hợp việc thưởng thức kem với nhiều việc khác. Họ mua kem nhà Sukan sẽ không phải tốn thêm tiền mua máy lạnh bảo quản kem. Những container chờ mua kem trước cửa Sukan ngày càng nhiều. Tuy nhiên chúng chẳng làm cậu bận tâm bằng Andy.
Andy cũng như mọi đứa trẻ thích ăn kem khác. Có điều cô bé nghịch ngợm hơn cả lũ con trai trong làng. Luôn là kẻ đầu têu những trò chơi mới. Andy trở thành tâm điểm chú ý của Sukan. Cô cũng vậy, vẻ lầm lỳ, ít nói của Sukan luôn kích thich sự tò mò của Andy. Cô tìm mọi cách để chọc giận, phá bĩnh cậu. Nhưng Sukan lại quá nhút nhát. Điều duy nhất khiến cậu cho rằng mình khác lũ trẻ trong làng là kem cũng không tan chảy trong tay cậu. Và cậu cho rằng: điều đó chứng tỏ cậu là người lớn. Cậu không thèm chấp lũ trẻ trong làng! Nhưng Andy luôn khiến cậu bận tâm. Không phải bởi những trò tinh nghịch khiến Sukan bao lần bối rối, ngượng chín mặt mà chính bởi mái tóc đỏ rực, nụ cười sáng rỡ như những bông hoa cúc dại trong nắng. Cô có mùi hương của thảo nguyên, của gió. Của mẹ cậu...
Những que kem dành cho Andy bao giờ cũng ngon nhất và to hơn thường lệ. Andy cũng biết điều đấy. Cô trở thành người bạn dầu tiên của Sukan. Cô là cầu nối cho Sukan với lũ trẻ trong làng. Cô dạy cậu trèo cây, ăn trộm quả. Cô dạy cậu bơi, trồng cây chuối, cà khịa với bọn con trai trong làng. Lãnh địa riêng của Andy và Sukan là bãi cát vắng bên bờ sông nằm sâu trong rừng. Tại nơi đây, Andy đã làm cậu hoảng hồn khi bị đẩy tùm từ trên cây xuống dòng sông. Những giọt nước trên mặt Andy lấp lánh như những viên kim cương, đôi mắt xanh thẳm nheo nheo trong nắng tinh nghịch...
Kem không tan – Hãy tìm người khác làm nó tan!
Từ lâu lắm rồi, tại ngôi làng nọ, có một gia đình sống rất hạnh phúc. Người chồng là một thương gia giàu có. Ông vốn là người thành phố. Thời trai trẻ ông đem lòng yêu một thôn nữ có nụ cười rực rỡ như tia nắng và tính tình ngang bướng như một cơn gió hoang dã trên thảo nguyên. Họ lấy nhau rồi chuyển đến vùng quê yên tĩnh này. Nhưng rồi sau khi sinh cậu con trai đầu lòng Sukan, ông bị cuốn vào những chuyền buôn bán xa nhà, để lại người vợ một mình vò võ nuôi con. Những tia nắng trên môi bà ngày càng nhợt nhạt.
Năm Sukan 3 tuổi, mặc dù chỉ như một cây nấm nhỏ xíu biết đi nhưng cậu vẫn nhớ những cuộc cãi vã mệt mỏi giữa người bố đang lao mải miết vào vòng xoáy buôn bán đỏ đen và người mẹ đang héo hon dần trong chờ đợi. Mới đầu nó thưa thớt rồi dần dần len lỏi vào bữa ăn chung của gia đình và lấp đầy khoảng thời gian hiếm hoi bên nhau của đôi vợ chồng. Năm đó, mẹ Sukan mới 30 tuổi. Bà là một người phụ nữ đẹp, nhỏ nhắn với cái eo thon thả đến nỗi cánh đàn ông trong làng không thể không ngoái nhìn một lần. Hàng ngày, chỉ mỗi việc chạy theo bước chân mẹ trong nhà cũng khiến Sukan mệt nhoài. Bà lau chùi, dọn dẹp nhà cửa, chăm chút những khóm hoa ngoài vườn, làm bếp và đặc biệt bà hay nấu món thạch dâu tây cậu rất thích. Trong khi đợi thạch đông, bà thường bế cậu, ôm chặt vào lòng, xoay mình theo điệu van xưa cũ bà hay nhảy cùng chồng. Cuối ngày, hai mẹ con thường ra ngoài hiên, ngồi vào chiếc ghế ngựa, đung đưa, đón những tia nắng yếu ớt khuất dần sau rặng cây. Mắt mẹ Sukan nhìn đau đáu ra đường.
Người đàn ông đầu tiên khiến Sukan vừa sợ vừa phục là bác thợ rèn gần nhà. Những mùa đông lạnh lẽo hay những ngày giông bão, người đàn ông có giọng nói ồm ồm, người to lững lững, hai bàn tay to bè khiến căn nhà vững chãi, ấm cúng hẳn lên. Sukan thường thấy mẹ đỏ mặt, lúng túng khi bắt gặp ánh mặt trìu mến ẩn sau đôi lông mày mậm và chòm râu xồm xoàm của bác.
Mùa đông thứ 4 của Sukan. Cậu thỉnh thoảng vẫn nhận được thư và những món đồ chơi lạ lẫm của bố từ một nơi xa xôi nào đó gửi về. Cậu đã biết đánh vần. Ngoài công việc nhà không mấy bận rộn, dạy học cho Sukan là thú vui của mẹ cậu. Mỗi khi đọc xong thư, bà ngồi rất lâu trong im lặng rồi mới cất cẩn thận vào trong ngăn kéo. Ngày cuối tuần, Sukan vẫn thấy mẹ mình tắm lâu hơn thường lệ. Từ trong phòng tắm bước ra, cậu thấy mẹ mình lại bước nhanh nhẹn như một cơn gió. Thân thể bà mang mùi hương kỳ lạ theo cậu vào sâu trong giấc ngủ.
Mùa đông thứ 5. Bác thợ rèn vẫn đến chơi, lúc mang cho Sukan chiếc thuyền gỗ con con, lúc là con ngựa sắt bé tí xíu. Tất cả thật quen thuộc chẳng xa lạ như đồ chơi của bố. Có điều, chẳng hiểu vì sao mẹ của cậu thường đuổi ông ấy về sớm. Rồi một ngày đông khủng khiếp nhất trong năm ập đến, mẹ Sukan bị viêm phổi nặng. Cơn sốt khiến thân hình đầy sức sống của bà khô héo dần. Những cơn mê sảng kéo đều dồn dập chẳng khác gì những cơn gió lạnh buốt đập liên hồi vào cửa sổ. Sukan thấy tay mẹ mình lúc nóng lúc lạnh. Bà thường kéo cậu vào ngực, ôm chặt, gọi tên bố cậu. Khi ông về kịp đến nhà thì người bà chỉ nhẹ như một sợi lông ngỗng. Sukan mồ côi mẹ.
Bố Sukan suy sụp hoàn toàn. Ông thường lang thang trong nhà tự dằn vặt bản thân. Công việc buôn bán bị bỏ dở. Ông mất dần vốn liếng và an phận ở ngôi làng. Thời gian đầu số tiền còn lại ông dùng để mở quầy tạp hoá nhỏ nhưng chẳng bao lâu thì sập tiệm. Vận may buôn bán tan biến.
Khi Sukan 10 tuổi, cậu đã thuộc gần hết những ngóc ngách trong làng và dần hiểu những lời đàm tiếu về mối quan hệ của mẹ và bác thợ rèn trước kia. Bố cậu lưng còng xuống mỗi khi bước qua không biết bao câu nói độc địa của người đời. Cho đến một ngày ông bắt gặp một ngôi nhà nắm khuất nẻo trong rừng, cách biệt hẳn với làng. Sau lần đó, ông đến ngôi nhà lẻ loi đó thường xuyên, mỗi khi về lại hý hoáy làm việc gì đó. Sukan tò mò theo dõi bố. Cuối cùng cậu phát hiện ra ông đang học cách làm kem.
Nửa năm sau, hàng kem được khai trương. Chỉ trong một thời gian ngắn nó đã trở nên quen thuộc với dân làng. Từ người lớn đến trẻ con không ai không một lần đến ăn kem. Những que kem ngon một cách lạ thường. Người ta chẳng biết vì sao bố Sukan tự nhiên lại nảy ra ý định làm kem, học ở đâu những công thức pha chế tuyệt vời đến thế. Nhiều người thử cố làm theo nhưng đều thất bại. Cũng nhờ hàng kem luôn đắt khách, Sukan được chuyển sang ngôi trường lớn dành những đứa trẻ nhà giàu. Nhưng cậu vẫn cô độc bởi tính lầm lì, ít nói của mình. Thay vào đó cậu chỉ lủi thủi trong hầm lạnh cùng với những công thức làm kem của bố. Những ngày nghỉ, cậu giúp bố bán kem. Nhờ vậy, cậu phát hiện ra một điều kì lạ: Những que kem không tan chảy.
Mỗi khi ngồi hàng giờ xem mọi người ăn kem, Sukan phát hiện ra một sư trái ngược lý thú. Trẻ con ăn kem rất nhanh bởi vì những que kem lúc nào cũng chực tan biến trong tay chúng. Thường mỗi khi đến cửa hàng kem, chúng chỉ có đủ tiền mua được hai que kem nên chúng ăn vội vàng đễn nỗi kem dây tèm lem khắp mặt. Người lớn cũng ăn kem, nhưng dù cho trời nắng nóng như thế nào, những que kem của họ lại chẳng bao giờ tan ngay. Họ có thể tha hồ vừa đi vừa tán gẫu, bàn chuyện làm ăn mà chẳng lo kem làm bẩn tay. Đây chính là điểm đặc biệt làm cho hàng kem của bố Sukan kiếm lời rất nhanh. Người lớn rất nhiều tiền, nhờ những que kem không chảy nên họ có thể mua rất nhều, đi rất xa để kết hợp việc thưởng thức kem với nhiều việc khác. Họ mua kem nhà Sukan sẽ không phải tốn thêm tiền mua máy lạnh bảo quản kem. Những container chờ mua kem trước cửa Sukan ngày càng nhiều. Tuy nhiên chúng chẳng làm cậu bận tâm bằng Andy.
Andy cũng như mọi đứa trẻ thích ăn kem khác. Có điều cô bé nghịch ngợm hơn cả lũ con trai trong làng. Luôn là kẻ đầu têu những trò chơi mới. Andy trở thành tâm điểm chú ý của Sukan. Cô cũng vậy, vẻ lầm lỳ, ít nói của Sukan luôn kích thich sự tò mò của Andy. Cô tìm mọi cách để chọc giận, phá bĩnh cậu. Nhưng Sukan lại quá nhút nhát. Điều duy nhất khiến cậu cho rằng mình khác lũ trẻ trong làng là kem cũng không tan chảy trong tay cậu. Và cậu cho rằng: điều đó chứng tỏ cậu là người lớn. Cậu không thèm chấp lũ trẻ trong làng! Nhưng Andy luôn khiến cậu bận tâm. Không phải bởi những trò tinh nghịch khiến Sukan bao lần bối rối, ngượng chín mặt mà chính bởi mái tóc đỏ rực, nụ cười sáng rỡ như những bông hoa cúc dại trong nắng. Cô có mùi hương của thảo nguyên, của gió. Của mẹ cậu...
Những que kem dành cho Andy bao giờ cũng ngon nhất và to hơn thường lệ. Andy cũng biết điều đấy. Cô trở thành người bạn dầu tiên của Sukan. Cô là cầu nối cho Sukan với lũ trẻ trong làng. Cô dạy cậu trèo cây, ăn trộm quả. Cô dạy cậu bơi, trồng cây chuối, cà khịa với bọn con trai trong làng. Lãnh địa riêng của Andy và Sukan là bãi cát vắng bên bờ sông nằm sâu trong rừng. Tại nơi đây, Andy đã làm cậu hoảng hồn khi bị đẩy tùm từ trên cây xuống dòng sông. Những giọt nước trên mặt Andy lấp lánh như những viên kim cương, đôi mắt xanh thẳm nheo nheo trong nắng tinh nghịch...