Dũng
06-Aug-2008, 11:38 PM
Gã đang rơi, rõ ràng là thế. Gã ý thức một cách lờ mờ trong men rượu. Gió mạnh quá. Gã chợt thấy ghét tên chồng cô một cách vô lý. Sao không về lúc khác chứ, gã tự nhủ. Nỗi sợ hãi của một tên ăn vụng đẩy bắn gã lên sân thượng và cái vấp chân định mệnh khiến gã lâm vào tình trạng không trọng lượng.
Thế là hết, chẳng còn gia đình, bè bạn và hết thảy mọi thứ. Khuôn mặt bà mẹ già hiện ra trước mắt gã. Đã lâu rồi, gã chẳng về thăm cụ. Gã chợt thấy mình có lỗi. Mấy lần về thấy bà cụ lẩn thẩn một mình gã đã toan đón lên ở cùng, nhưng cụ cứ viện cớ chối khéo. Vả lại, gã cũng thấy vợ nói đúng, ở với người già không tiện. Nếu được sống, lần này dứt khoát gã sẽ đón cụ lên, dứt khoát là thế.
Gã nhớ đến vợ và con gã. Hai đứa con gái xinh xắn và cô vợ hơi chanh chua nhưng tần tảo. Gã thầm nghĩ, một gia đình hạnh phúc, sẽ rất hạnh phúc nếu như gã là một người bố tốt, một người chồng chung thuỷ. Gã thấy mình thật ngốc, sao lại ngoại tình chứ. Nếu còn sống, hắn sẽ đón con mỗi ngày sau giờ đi làm. Sẽ phụ giúp việc nhà với vợ thay vì la cà ở các quán bia quen thuộc và đưa vợ đi mua sắm. Chủ nhật, gã sẽ đưa vợ con đi chơi công viên và đến tối, cả nhà sẽ xum họp bên bữa cơm cuối tuần thật đầm ấm. Chắc chắn là thế, nếu còn sống, chắc chắn sẽ như thế.
Gió càng thổi mạnh khiến gã tỉnh táo hơn. Thoáng trước mắt gã là khuôn mặt của tên hàng xóm. Thường ngày gã luôn thấy khó chịu với bộ mặt kênh kiệu và cả mùi khói bếp than tổ ong nhà hắn nữa. Nhưng bây giờ gã chẳng thấy thế. Nếu còn sống, gã sẽ có một ông bạn quí hoá. Sẽ có người cùng uống rượu và nghe hắn đọc thơ, những vần thơ con cóc gã viết đôi khi thấy hứng thú. Xem bóng đá một mình cũng thật buồn tẻ. Gã sẽ thay đổi, thay đổi tất cả, nếu như gã còn sống. Nhưng thật kinh khủng, gã vẫn đang rơi. Mà từ tầng bốn chứ không ít. Cái con số bốn đáng nguyền rủa, đấy là ý nghĩ cuối cùng của gã.
Bịch.
Gã lồm cồm bò ra khỏi đống cát to tướng. Vừa phủi những hạt cát dính vào tóc gã vừa vặn vẹo cái cổ đang đau ê ẩm. Gã còn sống. Chắc chắn là vậy.
Mới có nửa phút mà sao mình có lắm ý nghĩ ngớ ngẩn thế. Gã tự nhủ và rảo bước.
Thế là hết, chẳng còn gia đình, bè bạn và hết thảy mọi thứ. Khuôn mặt bà mẹ già hiện ra trước mắt gã. Đã lâu rồi, gã chẳng về thăm cụ. Gã chợt thấy mình có lỗi. Mấy lần về thấy bà cụ lẩn thẩn một mình gã đã toan đón lên ở cùng, nhưng cụ cứ viện cớ chối khéo. Vả lại, gã cũng thấy vợ nói đúng, ở với người già không tiện. Nếu được sống, lần này dứt khoát gã sẽ đón cụ lên, dứt khoát là thế.
Gã nhớ đến vợ và con gã. Hai đứa con gái xinh xắn và cô vợ hơi chanh chua nhưng tần tảo. Gã thầm nghĩ, một gia đình hạnh phúc, sẽ rất hạnh phúc nếu như gã là một người bố tốt, một người chồng chung thuỷ. Gã thấy mình thật ngốc, sao lại ngoại tình chứ. Nếu còn sống, hắn sẽ đón con mỗi ngày sau giờ đi làm. Sẽ phụ giúp việc nhà với vợ thay vì la cà ở các quán bia quen thuộc và đưa vợ đi mua sắm. Chủ nhật, gã sẽ đưa vợ con đi chơi công viên và đến tối, cả nhà sẽ xum họp bên bữa cơm cuối tuần thật đầm ấm. Chắc chắn là thế, nếu còn sống, chắc chắn sẽ như thế.
Gió càng thổi mạnh khiến gã tỉnh táo hơn. Thoáng trước mắt gã là khuôn mặt của tên hàng xóm. Thường ngày gã luôn thấy khó chịu với bộ mặt kênh kiệu và cả mùi khói bếp than tổ ong nhà hắn nữa. Nhưng bây giờ gã chẳng thấy thế. Nếu còn sống, gã sẽ có một ông bạn quí hoá. Sẽ có người cùng uống rượu và nghe hắn đọc thơ, những vần thơ con cóc gã viết đôi khi thấy hứng thú. Xem bóng đá một mình cũng thật buồn tẻ. Gã sẽ thay đổi, thay đổi tất cả, nếu như gã còn sống. Nhưng thật kinh khủng, gã vẫn đang rơi. Mà từ tầng bốn chứ không ít. Cái con số bốn đáng nguyền rủa, đấy là ý nghĩ cuối cùng của gã.
Bịch.
Gã lồm cồm bò ra khỏi đống cát to tướng. Vừa phủi những hạt cát dính vào tóc gã vừa vặn vẹo cái cổ đang đau ê ẩm. Gã còn sống. Chắc chắn là vậy.
Mới có nửa phút mà sao mình có lắm ý nghĩ ngớ ngẩn thế. Gã tự nhủ và rảo bước.