PDA

View Full Version : Những bất chợt diệu kì



Con nhền nhện
18-Aug-2008, 10:24 PM
- Nếu bất chợt nhìn thấy em, một giây thôi anh nhé, anh sẽ biết được định nghĩa về một cô gái xấu xí.

Nếu bất chợt nhìn thấy em, 2 giây thôi anh nhé, khó khăn hơn rồi: Anh sẽ phải lục lọi trong đống hỗn loạn những mảnh ký ức vụn vỡ, cố tìm ra hình ảnh một cô bé gần giống với cô gái trước mặt, và rồi mỉm cười đắc thắng, và rồi gật gù: Ta cũng quen cô ta, là người bạn cũ ấy mà. Chẳng có gì đặc biệt hết.

Nếu bất chợt nhìn thấy em, 3 giây thôi anh nhé, anh sẽ thấy em khác xưa, mà khác ở cái gì thì anh không biết. Anh đâu quan tâm. Nhưng kỳ lạ là anh vẫn thấy khác.

Và giả sử thôi anh nhé, một điều thật đặc biệt, thật đặc biệt xảy đến, ví dụ như không hiểu sao bàn chân anh không nghe lời ý chí, cứ tiến lại gần em, để có thể:

Để anh nói chuyện với em, 1 phút thôi nhé! Anh sẽ thấy em biết thật nhiều những điều về anh, nhưng chỉ là những tin vỉa hè, không hiểu em tích cop từ mấy thế kỷ rồi, và thuộc đủ các lĩnh vực thể hiện của anh. Em giỏi thật đấy, anh còn không biết đó là thông tin về mình nữa.

Để anh nói chuyện với em, 2 phút thôi được không? Anh sẽ thấy 99% bầu nhiệt huyết của em dành cho anh, quan tâm tới anh, 1% còn lại em cố che giấu một cách vụng về như mong mỏi anh (giả vờ) không nhận ra. Làm sao thế được nhỉ?

Để anh nói chuyện với em, 3 phút thôi anh nhé? Anh sẽ thấy bao nhiêu là bao nhiêu điểm tốt của mình. Anh không tự nhận đâu anh nhỉ, nhưng em sẽ chỉ cho anh thấy, anh kỳ diệu đến mức nào.

Và rồi, giả sử thôi anh nhé, một phép nhiệm màu xảy đến, để anh yên lặng bên em mà em không biết, anh sẽ thấy:

Mỗi ngày em đều tìm kiếm thông tin về anh, từ việc online qua điện thoại để biết anh online khi nào, rồi vội vã online theo, làm như tình cờ gặp anh vậy đến việc nghe từ bạn bè. Hay thật, thế mà bọn nó không biết em thích anh.

Mỗi ngày em đều đếm, chẳng cần phải ghi chép gì đâu, xem bao lâu rồi anh không nhắn tin cho em, xem bao lâu rồi em không nhắn tin cho anh, và thật vui sướng khi thấy những ngày đó đủ dài, đủ dài để em có thể nhắn tin hỏi thăm anh như những người bạn bình thường khác.

Mỗi ngày em đều ghé qua blog của anh, dù biết chắc rằng cả nửa năm trời anh không viết 1 bài viết mới. Và em phát rối khi một bạn gái nào đó comment cho anh. Em sẽ biết tường tận về bạn ấy, nhưng cũng chẳng (để) làm gì, anh ạ. Sau đó là Link đến blog lớp anh, xem có hoạt động gì, xem có sự kiện gì đình đám, có đi chơi không. Anh à, em tin chắc rằng em biết rõ lớp anh hơn cả anh đấy, anh tin không?

Rồi mỗi ngày, em tự hỏi em có nên dừng lại ở đây không? Em không đủ sức nữa mất. Đã lâu lắm rồi, lâu lắm rồi, nhưng tính tự ái của em đâu cho phép em một lần nói ra.

Tạm biệt nhé, anh ra đi đã bao giờ ngoảnh lại? Chưa bao giờ, và sẽ chẳng bao giờ!

Tặng anh, bài thơ của kẻ lang thang

Có phải đâu mùa thu qua cửa sổ
Và đông buồn khép nép đứng sau lưng
Có phải đâu nắng nhạt sau ngày mưa
Và cây nhỏ khẽ rụt rè phơi áo
Có phải đâu tình yêu bé nhỏ
Em nuôi hoài, mãi chẳng lớn khôn
Làm sao gió cứ trôi
Khi cây còn đứng đợi
Làm sao hương cứ thoảng
Khi hoa đã úa tàn
Làm sao nắng cứ buông
Khi sương còn muốn ở
Làm sao em cứ đợi
Khi anh chẳng dừng chân?

:((:((:((:((:((

Mr.Râu
19-Aug-2008, 12:04 PM
Cô em trong truyện coi bộ rảnh rang quá nhỉ???Haha,Bao nhiu tuổi rồi, học lớp mấy mà rảnh quá vậy Nhện Đen??:DA

Con nhền nhện
19-Aug-2008, 01:09 PM
hứ cô em đó bao nhiu tủi ai bít.
Bưa nay thành nhện tinh rồi ko còn là nhện đen nữa:OL:OL:OL