Con nhền nhện
18-Aug-2008, 10:35 PM
“… my trusted friend… together we’ve climbed hills and trees. Learned of love and A-B-C’s, skinned our heart and skinned our knees…” - Seasons in the sun
Khi còn bé tớ từng thấy cuộc sống thật buồn chán và tẻ nhạt.
- Rồi bạn bước vào cuộc sống của tớ, tặng tớ câu thần chú để bắt những ngôi sao và làm tớ tin rằng phía sau tủ áo là cả một thế giới thần tiên. Tuổi thơ qua đi, bạn đã quên không nói câu thần chú để vật lộn với những lo toan và làm cách nào để tin rằng hạnh phúc chỉ đang thử thách ta bằng những khó khăn.
Tớ đã từng bịa chuyện. Tớ cứ lặp lại mãi câu chuyện bịa đó cho đến ngày tớ không nhớ có thật tớ đã bịa nó hay không, rồi sau một thời gian cứ tiếp tục lặp lại câu chuyện đó thì nhiều lần tớ đã tin là nó có thật.
- Rồi bạn bước vào cuộc sống của tớ, bạn kể cho tớ nghe câu chuyện của bạn, nhìn sâu vào mắt bạn… lần đầu tiên tớ biết đặt câu hỏi cho chính mình.
Tớ treo ngoài cánh cửa tâm hồn mình một quả chuông nhỏ, tiếng chuông vui tai đó không một lần rung lên. Cứ thế, tớ yên tâm nhấm nháp chiếc bánh của sự thành công và cuộn mình trong chiếc chăn của niềm kiêu hãnh. Nhưng điều đáng sợ nhất trong cuộc sống phải chăng là không ai tới gõ cửa nhà mình ?
- Rồi bạn bước vào cuộc sống của tớ cùng với nỗi buồn. Từ giây phút đó tớ nhận ra rằng một cuộc sống nhạt nhẽo: không buồn, không vui mới thật đáng sợ.
Có một mùa đông, tớ đứng co ro chờ đợi chiếc xe buýt màu đỏ, bụng đói, mệt nhoài, không nơi đến cùng một trái tim hằn những vết thương lòng chưa lành miệng.
- Rồi bạn bước vào cuộc sống của tớ, đặt vào tay trái của tớ một chiếc sticking plaster và viết vào tay kia 1 định nghĩa về tình yêu
… Mùa đông năm nay, tớ muốn được về thăm lại khoảnh khắc ấy, tắm mình trong cảm xúc ấy để gột rửa những bụi bặm trên con đường tớ đang đi, mà nơi cuối đường không còn bạn đứng chờ.
Bất chợt tớ lẩm nhẩm bài thơ tớ mới viết. – “Ngày đong đưa mãi”
Em nghèo nên chỉ có ước mơ
Xin một lần trải nó dưới chân anh
Dẫn lối anh về nơi hạnh phúc.
Em đã thôi khóc nên sẽ mỉm cười
Mở lòng mình và xem anh như bạn
Dẫu ngày mai không bao giờ đến
Vẫn sẽ cùng anh đi hết một con đường.
Em không thể nói nên chỉ đợi chờ
Nhìn anh bước qua mà không ngoái lại
Gió chẳng thổi mà sao mắt long lanh
Nơi em sống không có những vì sao
Em vẽ chúng trong những giấc mơ dài
Thả vào đêm khi bình minh ló dạng
Em có tất cả nhưng lại không có anh
Em một mình nên không hứa hẹn
Tạm biệt anh mà lòng sao thổn thức
Thời gian sẽ ngừng, khép ký ức trong ta
Khi còn bé tớ từng thấy cuộc sống thật buồn chán và tẻ nhạt.
- Rồi bạn bước vào cuộc sống của tớ, tặng tớ câu thần chú để bắt những ngôi sao và làm tớ tin rằng phía sau tủ áo là cả một thế giới thần tiên. Tuổi thơ qua đi, bạn đã quên không nói câu thần chú để vật lộn với những lo toan và làm cách nào để tin rằng hạnh phúc chỉ đang thử thách ta bằng những khó khăn.
Tớ đã từng bịa chuyện. Tớ cứ lặp lại mãi câu chuyện bịa đó cho đến ngày tớ không nhớ có thật tớ đã bịa nó hay không, rồi sau một thời gian cứ tiếp tục lặp lại câu chuyện đó thì nhiều lần tớ đã tin là nó có thật.
- Rồi bạn bước vào cuộc sống của tớ, bạn kể cho tớ nghe câu chuyện của bạn, nhìn sâu vào mắt bạn… lần đầu tiên tớ biết đặt câu hỏi cho chính mình.
Tớ treo ngoài cánh cửa tâm hồn mình một quả chuông nhỏ, tiếng chuông vui tai đó không một lần rung lên. Cứ thế, tớ yên tâm nhấm nháp chiếc bánh của sự thành công và cuộn mình trong chiếc chăn của niềm kiêu hãnh. Nhưng điều đáng sợ nhất trong cuộc sống phải chăng là không ai tới gõ cửa nhà mình ?
- Rồi bạn bước vào cuộc sống của tớ cùng với nỗi buồn. Từ giây phút đó tớ nhận ra rằng một cuộc sống nhạt nhẽo: không buồn, không vui mới thật đáng sợ.
Có một mùa đông, tớ đứng co ro chờ đợi chiếc xe buýt màu đỏ, bụng đói, mệt nhoài, không nơi đến cùng một trái tim hằn những vết thương lòng chưa lành miệng.
- Rồi bạn bước vào cuộc sống của tớ, đặt vào tay trái của tớ một chiếc sticking plaster và viết vào tay kia 1 định nghĩa về tình yêu
… Mùa đông năm nay, tớ muốn được về thăm lại khoảnh khắc ấy, tắm mình trong cảm xúc ấy để gột rửa những bụi bặm trên con đường tớ đang đi, mà nơi cuối đường không còn bạn đứng chờ.
Bất chợt tớ lẩm nhẩm bài thơ tớ mới viết. – “Ngày đong đưa mãi”
Em nghèo nên chỉ có ước mơ
Xin một lần trải nó dưới chân anh
Dẫn lối anh về nơi hạnh phúc.
Em đã thôi khóc nên sẽ mỉm cười
Mở lòng mình và xem anh như bạn
Dẫu ngày mai không bao giờ đến
Vẫn sẽ cùng anh đi hết một con đường.
Em không thể nói nên chỉ đợi chờ
Nhìn anh bước qua mà không ngoái lại
Gió chẳng thổi mà sao mắt long lanh
Nơi em sống không có những vì sao
Em vẽ chúng trong những giấc mơ dài
Thả vào đêm khi bình minh ló dạng
Em có tất cả nhưng lại không có anh
Em một mình nên không hứa hẹn
Tạm biệt anh mà lòng sao thổn thức
Thời gian sẽ ngừng, khép ký ức trong ta