Con nhền nhện
22-Aug-2008, 09:34 PM
Em có tin vào một tình yêu định mệnh?
Mưa về. Len lén rơi như sợ bị người ta mắng. Nhưng chỉ một lúc thôi, sau đấy thì tỉ tê thôi rồi, cứ như ai oán không bằng. Không có được tiếng mưa gõ rộn ràng trên mái tôn, chỉ là những bước âm thầm trên khung cửa kính. Cái ô cửa nhỏ chênh chếch trên mái nhà, mở ra là nhìn thấy cả một thế giới thênh thang, mênh mông đến nỗi làm người ta có cảm giác nếu mọc ra đôi cánh thì sẽ tự động được gió nâng lên thật cao…
Em có tin vào một tình yêu định mệnh?
Anh đã hỏi cô như thế, vào một ngày mưa, không bằng một lời thủ thỉ, không có một cái nắm tay âu yếm… Câu hỏi đó chỉ lặng lẽ hiện lên trên màn hình chat, bởi giữa anh và cô là những khoảng cách không hề đơn giản, những khoảng cách đủ đẩy thế giới lệch đi một mức nhất định…
Anh lại hỏi tu từ rồi!?
Cô và anh quen nhau rất tình cờ, qua Blog của một người bạn… Cô thích viết về những điều vẩn vơ, anh thích đọc những tâm sự nho nhỏ, ngộ nghĩnh và có chút kì quặc của cô… Rồi họ gặp nhau qua những lần online trên mạng, nói về đủ mọi thứ chuyện trên đời, và yêu nhau lúc nào không hay. Cái màn hình phẳng lì trở nên trong suốt, những dòng tâm sự trở thành những đôi bàn tay kéo họ lại với nhau, họ hiểu nhau ngay cả khi im lặng… Đó có lẽ đã là một câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp, nếu như họ không bị ràng buộc bởi hai chữ „gia đình“, anh có vợ, cô cũng đã có chồng, và họ không thể nói rằng, họ không hạnh phúc…Rồi họ chia tay, cũng lặng lẽ như việc họ yêu nhau vậy, lặng lẽ như những khi họ nghe nhau nói trong yên lặng và hiểu những điều không thốt nên lời.
Mưa về. Cả không gian dịu lại. Những giọt buồn thì cười nắc nẻ, những giọt vui thì quá ngẹn ngào. Ở trên cao thì còn trong trẻo, tinh khôi, vừa rơi xuống mặt đường đã hòa với bụi. Chả trách cái cảm giác đón mưa từ trên cao bao giờ cũng ngọt ngào hơn gằm mặt nhìn từng giọt mưa tung tóe vỡ trong lòng phố. Có lẽ là đau đớn lắm. Mưa về làm bạc cả trời rồi.
Một mùa mưa nữa lại đến, cô vẫn giữ thói quen ngồi nhìn mưa lặng lẽ, cái không gian yên tĩnh nơi cô đang ở chợt rung lên rất khẽ. Tin nhắn của anh. Cô lắng nghe tiếng tim mình đập vội, cái cảm giác đặc biệt mỗi khi nhận tin nhắn của anh. Tất cả những gì anh muốn nói với cô gói gọn trong dấu 3 chấm (…) Cô bất giác mỉm cười. Anh vẫn nhớ trò nghịch ngợm của họ, nghĩ ra những mật mã khi nói chuyện với nhau, và dường như chưa có mật mã nào họ không giải được… Màn hình điện thoại cứ tắt rồi lại sáng, cô nhìn chăm chăm vào cái dấu 3 chấm như chúng đang nhảy múa trước mắt vậy, và cô biết, đây là mật mã cuối cùng giữa hai người.
…
Có câu chuyện thần thoại kể về một chàng trai tên Orpheus, người sở hữu một tài năng âm nhạc hiếm có, một giọng ca không chỉ làm rung động lòng người mà cả những vị thần và những vật vô tri. Người yêu của chàng là Euridikes, cô gái xấu số không may đạp nhầm vào rắn khi đang lang thang hái hoa chuẩn bị cho lễ cưới của mình... Đau khổ và không đành lòng nhìn cảnh người vợ sắp cưới bị giữ lại nơi âm cung, Orpheus đã dùng cây đàn và tiếng hát của mình để thuyết phục những vị thần cai quản cõi chết. Cảm động trước tấm chân tình của Orpheus, Euridikes được phép quay trở về trần gian, với điều kiện trong suốt quãng đường đi chàng không một lần được quay lại nhìn nàng. Và thế là họ lên đường cùng sự hộ tống của Hermes... Vào những bước cuối cùng, Orpheus đã không còn đủ kiên nhẫn nên đã quay đầu lại... và nàng Euridikes ngay lập tức lại quay về cõi chết...
Tôi không phải là Orpheus, em lại càng không phải Euridikes... chúng ta chỉ là hai kẻ hoàn toàn xa lạ, tình cờ dừng chân cùng một lúc để nghe câu chuyện này. Tôi sẽ không quan tâm xem Euridikes nghĩ gì trên đường quay về cõi âm, là đau buồn hay oán trách, là thất vọng hay chấp nhận. Em cũng sẽ không hỏi vì sao Orpheus quay đầu lại, vì không nghe tiếp tiếng chân bước rụt rè phía sau, vì không dám chắc người đó có thực là Euridikes, vì niềm tin hay tình yêu không đủ lớn. Vì thế này hay thế khác... thì câu chuyện ấy cũng không thể có kết thúc khác, cũng khó mà viết tiếp những chương mới, bởi vì sau đó Orpheus cũng qua đời, và giả dụ họ có đoàn tụ dưới cõi âm thì em chắc rằng mỗi người cũng sẽ rẽ sang lối khác, và tôi đồng ý với em.
Đôi khi cuộc đời vẫn thế, người ta vẫn có thể mất nhau vì cái nắm tay không đủ chặt, hoặc là tuy tay nắm rất chặt nhưng không phải để cùng nhau đi đến tận cùng, có lẽ chỉ để biết rằng đó là cách người ta chào nhau để đi tiếp con đường trước mắt. Thiên hạ có thể đau khổ thế này hay thế khác khi chia tay, nhưng tôi và em thì không thể, bởi vì chúng ta chưa từng nắm lấy tay nhau, bởi vì người kể chuyện đã đứng dậy cất sách và ra về từ lâu, bởi vì ngoài trời lúc này mờ mịt quá, là sương hay là mưa, là em hay là tôi... Tôi không phải là Orpheus, em lại càng không phải Euridikes... chúng ta chỉ là hai kẻ hoàn toàn xa lạ, tình cờ dừng chân cùng một lúc để nghe câu chuyện này. Chỉ vậy thôi.
…
Em nghĩ là em hiểu được những gì anh muốn nói, em sẽ đặt cho nó cái tên mật mã cuối cùng. Chúc anh luôn hạnh phúc.
Mưa về. Len lén rơi như sợ bị người ta mắng. Nhưng chỉ một lúc thôi, sau đấy thì tỉ tê thôi rồi, cứ như ai oán không bằng. Không có được tiếng mưa gõ rộn ràng trên mái tôn, chỉ là những bước âm thầm trên khung cửa kính. Cái ô cửa nhỏ chênh chếch trên mái nhà, mở ra là nhìn thấy cả một thế giới thênh thang, mênh mông đến nỗi làm người ta có cảm giác nếu mọc ra đôi cánh thì sẽ tự động được gió nâng lên thật cao…
Em có tin vào một tình yêu định mệnh?
Anh đã hỏi cô như thế, vào một ngày mưa, không bằng một lời thủ thỉ, không có một cái nắm tay âu yếm… Câu hỏi đó chỉ lặng lẽ hiện lên trên màn hình chat, bởi giữa anh và cô là những khoảng cách không hề đơn giản, những khoảng cách đủ đẩy thế giới lệch đi một mức nhất định…
Anh lại hỏi tu từ rồi!?
Cô và anh quen nhau rất tình cờ, qua Blog của một người bạn… Cô thích viết về những điều vẩn vơ, anh thích đọc những tâm sự nho nhỏ, ngộ nghĩnh và có chút kì quặc của cô… Rồi họ gặp nhau qua những lần online trên mạng, nói về đủ mọi thứ chuyện trên đời, và yêu nhau lúc nào không hay. Cái màn hình phẳng lì trở nên trong suốt, những dòng tâm sự trở thành những đôi bàn tay kéo họ lại với nhau, họ hiểu nhau ngay cả khi im lặng… Đó có lẽ đã là một câu chuyện cổ tích tuyệt đẹp, nếu như họ không bị ràng buộc bởi hai chữ „gia đình“, anh có vợ, cô cũng đã có chồng, và họ không thể nói rằng, họ không hạnh phúc…Rồi họ chia tay, cũng lặng lẽ như việc họ yêu nhau vậy, lặng lẽ như những khi họ nghe nhau nói trong yên lặng và hiểu những điều không thốt nên lời.
Mưa về. Cả không gian dịu lại. Những giọt buồn thì cười nắc nẻ, những giọt vui thì quá ngẹn ngào. Ở trên cao thì còn trong trẻo, tinh khôi, vừa rơi xuống mặt đường đã hòa với bụi. Chả trách cái cảm giác đón mưa từ trên cao bao giờ cũng ngọt ngào hơn gằm mặt nhìn từng giọt mưa tung tóe vỡ trong lòng phố. Có lẽ là đau đớn lắm. Mưa về làm bạc cả trời rồi.
Một mùa mưa nữa lại đến, cô vẫn giữ thói quen ngồi nhìn mưa lặng lẽ, cái không gian yên tĩnh nơi cô đang ở chợt rung lên rất khẽ. Tin nhắn của anh. Cô lắng nghe tiếng tim mình đập vội, cái cảm giác đặc biệt mỗi khi nhận tin nhắn của anh. Tất cả những gì anh muốn nói với cô gói gọn trong dấu 3 chấm (…) Cô bất giác mỉm cười. Anh vẫn nhớ trò nghịch ngợm của họ, nghĩ ra những mật mã khi nói chuyện với nhau, và dường như chưa có mật mã nào họ không giải được… Màn hình điện thoại cứ tắt rồi lại sáng, cô nhìn chăm chăm vào cái dấu 3 chấm như chúng đang nhảy múa trước mắt vậy, và cô biết, đây là mật mã cuối cùng giữa hai người.
…
Có câu chuyện thần thoại kể về một chàng trai tên Orpheus, người sở hữu một tài năng âm nhạc hiếm có, một giọng ca không chỉ làm rung động lòng người mà cả những vị thần và những vật vô tri. Người yêu của chàng là Euridikes, cô gái xấu số không may đạp nhầm vào rắn khi đang lang thang hái hoa chuẩn bị cho lễ cưới của mình... Đau khổ và không đành lòng nhìn cảnh người vợ sắp cưới bị giữ lại nơi âm cung, Orpheus đã dùng cây đàn và tiếng hát của mình để thuyết phục những vị thần cai quản cõi chết. Cảm động trước tấm chân tình của Orpheus, Euridikes được phép quay trở về trần gian, với điều kiện trong suốt quãng đường đi chàng không một lần được quay lại nhìn nàng. Và thế là họ lên đường cùng sự hộ tống của Hermes... Vào những bước cuối cùng, Orpheus đã không còn đủ kiên nhẫn nên đã quay đầu lại... và nàng Euridikes ngay lập tức lại quay về cõi chết...
Tôi không phải là Orpheus, em lại càng không phải Euridikes... chúng ta chỉ là hai kẻ hoàn toàn xa lạ, tình cờ dừng chân cùng một lúc để nghe câu chuyện này. Tôi sẽ không quan tâm xem Euridikes nghĩ gì trên đường quay về cõi âm, là đau buồn hay oán trách, là thất vọng hay chấp nhận. Em cũng sẽ không hỏi vì sao Orpheus quay đầu lại, vì không nghe tiếp tiếng chân bước rụt rè phía sau, vì không dám chắc người đó có thực là Euridikes, vì niềm tin hay tình yêu không đủ lớn. Vì thế này hay thế khác... thì câu chuyện ấy cũng không thể có kết thúc khác, cũng khó mà viết tiếp những chương mới, bởi vì sau đó Orpheus cũng qua đời, và giả dụ họ có đoàn tụ dưới cõi âm thì em chắc rằng mỗi người cũng sẽ rẽ sang lối khác, và tôi đồng ý với em.
Đôi khi cuộc đời vẫn thế, người ta vẫn có thể mất nhau vì cái nắm tay không đủ chặt, hoặc là tuy tay nắm rất chặt nhưng không phải để cùng nhau đi đến tận cùng, có lẽ chỉ để biết rằng đó là cách người ta chào nhau để đi tiếp con đường trước mắt. Thiên hạ có thể đau khổ thế này hay thế khác khi chia tay, nhưng tôi và em thì không thể, bởi vì chúng ta chưa từng nắm lấy tay nhau, bởi vì người kể chuyện đã đứng dậy cất sách và ra về từ lâu, bởi vì ngoài trời lúc này mờ mịt quá, là sương hay là mưa, là em hay là tôi... Tôi không phải là Orpheus, em lại càng không phải Euridikes... chúng ta chỉ là hai kẻ hoàn toàn xa lạ, tình cờ dừng chân cùng một lúc để nghe câu chuyện này. Chỉ vậy thôi.
…
Em nghĩ là em hiểu được những gì anh muốn nói, em sẽ đặt cho nó cái tên mật mã cuối cùng. Chúc anh luôn hạnh phúc.