PDA

View Full Version : Một cuộc hèn hò! ^^



kacheshi12
06-Sep-2008, 09:08 PM
-Thề đi
-Tớ ko thề nhưng tớ hứa giúp Dũng hoàn thành phi vụ này vào ngày mai.
-Thu giúp tớ nhé! Tớ ớn cái môn Văn đau khổ của Thu lắm rồi.
-Tớ đã hứa là sẽ giữ lời! Cậu cứ nói lôi thôi là tớ tự ái đấy!
-Thôi mà hì hì… Bây giờ tớ mới biết Thu cáu trông ngộ thế này đấy! Á thui thui, tớ biết rồi… Chiều, đúng 6h kém 15 chờ đợi trong mòn mỏi ở điểm tập kết nhé!
-Okie! Biết rồi! Dễ như con thỏ ăn cỏ! Bye!

Câu chuyện kết thúc chóng vánh sau khi hai đứa học trò thỏa thuận được thời gian và địa điểm hẹn nhau. Con trai chuyên Lý mang bộ mặt không còn gì thảm hơn như sự khẳng định chắc chắn cho sự khó khăn của cái việc mà chỉ Con gái mới có thể giúp được. Con gái chuyên Văn nhỏ bé khoác ba lô hồng lóc cóc chạy đi giữa sân trường vắng tanh, rộng mênh mang. Con trai nhìn theo, cười mơ màng, 1 giây, rồi lại say mê với những cú đập bóng điêu luyện… Trời xầm xì, u ám, mây vần vũ trên cao không làm hai đứa mảy may để ý…
…3h chiều , trời mây u ám, vần vũ, mưa tầm tã. Con gái cuộn mình trên giường với chăn, ga, gối, đệm mù hồng, ôm cả tá búp bê với gấu bông cũng màu hồng nốt. Tai nghe Rhythm of the rain. Miệng ăn xoài dầm với bỏng ngô. Cô bé lười biếng nghĩ đến cái hẹn 6h kém 15. 4h chiều, nhà con Gái rộn rã tiếng cười khi có thêm một cô bạn nữa đến cùng chui vào chăn nói chuyện. Hai con vịt giời, chẳng cần bà bán hàng nói cũng thành cái chợ sôi động lân át cả tiếng mưa…Con gái quyết định nhấc điện thoại:
-Alo! Cháu chào bác! Bác cho cháu gặp Dũng được ko ạ?
-Dũng nó ngủ rồi cháu ạ! Cháu có nhắn gì ko?
-Dạ! Không!...À… hay bác gọi Dũng dậy cho cháu được ko ạ, cháu có việc gấp lắm!
-Nó vừa mới ngủ cháu ạ!
-Cháu xin lỗi ạ, cháu chào bác!
………….
-Phụ huynh của nó không cho mày gặp phải không? –Cô bạn của Con gái cầm nốt miếng xoài cuối cùng bỏ tót vào miệng, nhăn mặt vì chua, thế mà cứ cố chui lên phát biểu với vẻ mặt đầy hiểu biết!
-Uh! Tình hình là chuẩn bị tìm áo mưa đi chuẩn bị đi chiến đấu giữa cảnh sấm sét mù trời! – Con gái thở dài đánh thượt.
Cô bạn không nói không rằng, lẳng lặng cầm điện thoại theo cái vẻ người đã đoán biết được sự việc và sẽ giải quyết việc đó dễ dàng như trở bàn tay. Những con số tranh nhau kêu “tít tít” dưới bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh báo hiệu một tương lai…không biết thế nào mà đoán định…
-Alo! Cháu chào bác ạ! Đây có phải nhà bạn Dũng không ạ!
-Ừ! Nhưng Dũng nó ngủ rồi cháu ạ! Có gì khoảng một tiếng nữa cháu gọi lại nhé!
-À! Cháu là bí thư lớp Dũng. Cháu xin phép bác gặp Dũng ngay bây giờ vì việc của lớp!
-Việc của tập thể thì giao cho ai khác cũng được chứ cháu?
-Dạ! Nhưng chỉ mỗi Dũng khéo tay thôi ạ!…Con gái nhăn mặt khi nghe cô bạn nói câu đó! Dũng chỉ khéo tay trong việc đưa bóng lên rổ chứ nếu tìm kẻ vụng về nhất thế giới thì vị trí này chiếm giải đặc biệt.
Đúng như Con gái dự đoán, mama của Dũng hình như chỉ đợi mỗi sơ hở ấy:
-A, thế là cháu nhầm máy rồi cháu ạ! Nhà này cũng có thằng Dũng nhưng nó chưa biết cách cầm dao cơ! Bác mà được thằng Dũng cháu vừa nói thì bác đổi 10 thằng này! Thế nhé, chào cháu! Cụp!!!
Tiếng dập máy khô khốc làm hai cô bạn nhỏ sợ xanh mặt. Tài mồm mép của Con gái lớp Văn giờ bị chà đạp không thương tiếc. Con gái nhăn nhó trách bạn. Cô bạn thì cười trừ: “Có lẽ mẫu thân của nó ngày xưa cũng là dân chuyên Văn như bọn mình mới cao tay thế mày ạ”. Và rút cục là tại trời mưa, tại môn Lý khó quá, tại chăn ấm, nhạc hay… và lỗi lớn nhất là tại Con trai ( có mama cực kì khó tính), Con gái và bạn buôn chán rồi ngủ lăn quay đến đúng 6h. Khi trời mưa to quá ầm ầm như trút nước, hắt qua cả cửa phòng Con gái mới khiến hai cô bé ngơ ngác ngồi dậy…
Sáng hôm sau, Con gái đến trường tươi tắn, nhí nhảnh trong chiếc áo khoác hồng ấm áp, cái ba lô hồng xinh xinh, bím tóc lắc lư… Con gái đâm vào Con trai giữa cầu thang, cảm giác như lao vào một bức thành thép hay đá tảng cứng ngắc, xám xịt:
-Eh! Sao thế? Sao lại có hai miếng cao dán trên trán kia?
Con trai lạnh lùng:
-Ghét nhất Con gái trễ hẹn! – Và đi thẳng luôn để Con gái ngẩn ngơ…
Con gái thấy Con trai giận thì tặc lưỡi: “Kệ, để mấy hôm nữa, kể vụ điện thoại là sẽ hết giận thôi mà!”., nhưng cũng buồn và hối hận lắm. Cho đến khi hai miếng Salonpas kia bị bóc đi Con gái mới tạm yên lòng và vẫn cứ tự trách mình mai khi biết chuyện hôm ấy, Con trai đợi mưa chờ một người từ 6h kém 20 đến 7h giữa nhiệt độ mà nhà đài thông báo: 170C. Đợi ai thì chỉ Con gái và cô bạn kia biết…
Một tuần trôi đi vùn vụt! Thêm một thứ Năm nữa cũng sắp qua đi. Chả biết có phải là sự tình cờ khi thứ 5 tuần sau trời lại mưa như thế. Con gái đi học về dính mưa nên sốt hầm hập. Con gái năm trên giường quen thuộc, nhìn cả căn phòng màu hồng, thấy búp bê với gấu bông quay mòng mòng trong đầu. Gió thổi bật cả cửa sổ nhưng Con gái chả có sức để đứng dậy đóng lại nữa. Trước khi thiếp đi, Con gái còn mỉm cười với ý nghĩ: “Ai bảo phải để Con trai đợi cơ chứ? Đây cũng là cách tự phạt mình đây mà, dù chắc chắn không tê cóng đến thâu xương khi đứng giữa trời mưa như thế”.
Hôm sau, Con gái đi học với hai miếng cao dán ở thái dương. Đầu vẫn nóng mà người lạnh run. Vẫn áo hồng, ba lô hồng, dây buộc tóc hồng…nhưng mặt tái nhợt. Sững sờ gặp Con trai cũng dán hai miếng cao dán tương tự. Lúng túng, Con trai thì thầm:
-Tưởng Thu đã xin lỗi thì Thu sẽ đến nữa. Dũng vẫn muốn chờ.
Và Con gái… bật khóc ngon lành. Những giọt nước mắt làm Con trai luống cuống. Mưa tạnh mà gió vẫn cứ thổi mạnh. Hành lang cuối ngày như dài vô tận. Hai đứa học trò chơ vơ giữa lối đi hun hút ấy, bối rối chẳng phải vì gió lạnh thấu xương…
Con gái đi chợ, mua một nắm lá xông lớn đủ các loại: Đinh lăng, xả, lá bưởi, tre… về chia làm hai phần: một cho mình và một cho người phải chờ đợi hai lần. Nhưng, chẳng hiểu sao Con gái không thể chạy sang bên cạnh đưa Con trai nắm lá kia. Con gái bọc tất cả trong một cái hộp màu hồng, ( lại màu hồng) và nhờ cô bạn thân sang lớp Lý đưa cho Con trai không-một-lời-nhắn…
Để rồi cuối giờ Con gái nhận được một mẩu giấy nhỏ:
“Có cần phải nói xa xôi với tớ thế không Thu? Nếu nắm lá này để tớ tỉnh lại và không làm phiền Thu nữa thì tớ chịu vậy. Tớ thất vọng quá…”
Con gái cắn môi, mắt mọng lên biết ngay Con trai hiểu nhầm ý mình rồi. “Dũng ơi, sao mà Dũng ngốc thế! Sao chẳng hiểu đúng ý của Thu thay vì cứ liên tưởng và đổ tội vòng vo xa xôi cho Thu???”
Tối về, Con gái nắn nót viết cho Con trai tin nhắn:
“ Hãy thất vọng rồi lại được hi vọng! Rồi Dũng sẽ hiểu tớ!”
Con gái vẫn chỉ là Con gái, vẫn không học được cách nói-thật-lòng-mình.
Ngày mai chắc hẳn ở lớp Con trai sẽ đau đầu với những phán đoán, liên tưởng ẩn ý xa xôi của Con gái…
Và một cuộc hẹn hò dừng tại đây. Hơi “lỡ cỡ một tẹo”! Nếu bạn đọc muốn những cái kết “ra ngô ra khoai” thì tớ đành xin lỗi hẹn bạn vào một dịp khác. Câu chuyện này tặng tuổi 16 của tớ, của bạn, của tất cả những ai đã qua tuổi 16. Và ở độ tuổi vẫn được coi là ngốc xít này đôi khi giây phút chuẩn bị bốc quà thú vị hơn nhiều khi mở hẳn nó ra, đúng không? Vậy hãy cứ để “một cuộc hẹn hò” và tình cảm của Con gái-Con trai là một món quà bí ẩn và hồi hộp, bạn nhé!

rain.ar
06-Sep-2008, 09:19 PM
Kacheshi ơi triện hay quá:BU:BU hay ghê..đúng là 1 thời để dớ:KH
Răng mà bà mẹ bảo quản cậu con trai kĩ rứa.....3die_die33die_die3 thường là con gái mới bị quản như rứa chớ@@@@

Mario2710
06-Sep-2008, 09:34 PM
Con trai thì mẹ thương chăm sóc kĩ hơn mi :MO
Tên thằng đó là Dũng mi tự hiểu há há
Mà truyện hay đấy mọi người vô đọc đi

Ibuan_4810
06-Sep-2008, 09:41 PM
Giọng mấu thân cha DŨng này sao giống mẫu thân Dũng sư phụ mình quá, hehe:BU:BU