Gió lạnh về
Một sớm mai, chợt cơn gió lạnh ùa vào khiến ta bất giác rùng mình! Có niềm xốn xang ngân trong lòng bật thành tiếng reo khe khẽ: Ấy là hơi thở của mùa đông đã đến. Cái chớm lạnh đầu mùa thật ngọt ngào. Nó chưa đủ rét để ai đó mở tủ tìm những chiếc áo rét dày dặn với sặc sỡ sắc màu đủ làm ấm cả một khoảng trời. Nhưng, nó cũng nhắc nhở người ta phải mang theo chiếc áo khoác nhẹ mỗi buổi sớm mai hay mỗi lúc đêm về. Những cơn gió đầu mùa cũng thật dễ thương. Nó không làm người ta sợ mà chỉ để gieo và trong lòng người nỗi niềm nhung nhớ bâng khuâng.
Hãy nhìn xem! Hình như đã có lác đác những chiếc lá mơ màng rời cành sau đợt gió lạnh đầu mùa. Âm thanh của tiếng lá rơi khẽ khàng chạm vào đường quê rất nhẹ. Dưới cái nắng nhạt của chiều, những chiếc lá như vẫn muốn vươn mình dâng chút ánh sáng vàng lấp lánh cho trời trước khi tan về với đất. Thả ánh mắt vàng tươi sắc lá, có thểbất chợt bắt gặp lấp ló mấy quả sấu già chín rục, đỏ sậm còn sót lại như gói cả những ngọt ngào của ngày thu đem tặng cho mùa đông. Và dẫu aiđó còn nao nao vương vấnvới vị sấu cuối thu ngọt thơm nưng nức, hương cỏ mật đã len trong gió để nhắc về những ngày tháng mười với êm đềm thương nhớ.
Hương cỏ mật thơm lắm, nhất là khi đã được ủ qua hơi lửa và sương đêm. Mùi cỏ mật cũng đặc biệt thơm giống mùi mía nướng. Thật nhạy cảm còn nhận ra mùi của sương sớm, mùi của đồng quê phảng phất. Áp cỏ mật lên môi, nhắm mắt lại, như có một trái cây chưa rõ tên, thật chín, thật mọng nước, thật ngọt mát kề bên. Cỏ mật cũng rất lạ, chúng chỉ lớn nhanh khi trời bắt đầu lạnh giá. Còn nhớ, suốt những ngày thơ bé, ta đã từng cùng lũ bạn nhổ cỏ mật đem về gói vào chiếc khăn tay nhỏ. Cũng có khi là mấy nhành cỏ mật ép trong trang vở để rồi sau mỗi buổi tan trường mỗi đứa lại đem khoe bụi cỏ mật đã dấm từ hôm trước xem trang vở nào thơm nhất, tay đứa nào thơm hơn.
Cỏ mật ơi, những năm tháng tuổi thơ đã xa nhưng ký ức của mỗi đứa trẻ quê vẫn ngọt thơm mỗi lúc đông về. Ta vẫn hay bất giác đưa bàn tay mình lên tìm hương cỏ mật để được miên man trôi trong những giấc mơ cổ tích còn thơm hương cỏ của đồng quê ngày trở gió.
Và ký ức lại chạm vào ký ức cho ta chợt nhớ đến mùa đông ngày thơ bé khi ta như chú cún bông tung tăng trong chiếc áo mới tới trường. Nhớ đôi bàn tay “đồng áng” của bà hơ vào hơi lửa cho ấm rồi áp cái phá phinh phính đáng yêu của đứa cháu yêu. Ta cũng chợt nhớ tấm áo đã cũ nhưng còn lành lặn dành cho đứa bạn, để rồi được nhận một nụ cười ấm áp. Ta còn nhớ cả những lần trở mình của mẹ lúc bà đau nhức khớp mỗi khi trái gió. Nghe gió lạnh đêm, ta cuộn mình nép vào lòng mẹ để nhận từ đó sự ấm áp của tình yêu thương. Và ta nhớ những chiều se lạnh một mình thả bước trên con đường quê nghe tiếng lá lao xao rất khẽ dưới mỗi bước chân.
Chiều mùa đông ở quê thật yên bình. Dường như chỉ một hơi thở nhẹ cũng làm giật mình một nàng chuồn chuồn đậu bên bờ dậu. Mây trời mùa đông cũng thật lạ, chẳng còn trong veo, cao vời vợi mà xanh xẫm như một chiếc lồng bàn khổng lồ úp xuống rất thấp ôm lấy cánh đồng. Trải dài tới hút tầm mắt là những gốc rạ đang ngủ yên lành sau mùa thu hoạch. Thi thoảng, trong bụi cỏ hay vài gốc rạ có một chú cào cào lạc bầy, xếp cánh nép mình tránh rét. Cái rét của đầu đông mới chỉ rét ngọt thôi, nhựa sống của mùa đang được ủ lại cất sâu trong lòng đất đợi đến ngày gieo hạt.
Một khoảng lặng trong một bản nhạc rộn rã âm thanh và sắc màu, không hối hả như mùa hè, không bâng khuâng, xốn xang như mùa thu, mà đầu đông bình thản, chậm rãi đến và gieo vào lòng người những nỗi niềm thương mến trong sâu thẳm tâm hồn.
Ta biết mình chịu ơn mùa đông!