MƯỜi BẢy Và NhỮng CƠn MƯa ĐẦu HẠ
Tiếng thầy giảng chồng lên tiếng mưa, cứ êm êm và nhạt nhòa. Buổi đầu ở một lớp học thêm mới nên Việt Anh chẳng mò ra đứa bạn nào. Nó nhìn sang bên phải, sát cửa sổ, một cô bé, tay quay quay bút, nhìn ra ngoài suy tư. Những hạt mưa lất phất bay qua khung cửa không khép đến với quyển vở trắng của cô bé. Việt Anh xé một tờ giấy, cắm cúi viết rồi gửi đi:
Lưa thưa mưa qua cửa lớp
Láng giềng ơi, ngồi xích lại đây
Đằng ấy ướt, mình cũng lạnh thay
Chỗ rộng chán, ngồi gần cho... ấm
Cô bé đọc, bật cười, rồi viết lại ngay:
Cám ơn nha, mưa đâu có thấm
Mười bảy rồi, không sợ bão bùng!
Bỗng đâu sấm dậy, chớp sáng bừng, cái mười bảy giật mình lúng túng, vô tình xích lại gần hàng xóm. Hàng xóm cười chế giễu: “Mười bảy ơi...”.
Việt Anh và Thảo quen nhau như thế, đẹp và tình cờ như những cơn mưa đầu hạ, mà đơn giản chân thành như một bài thơ...
Một cách đầy đủ trong giấy khai sinh là gì? Ừm, Nguyễn Thu Kỳ Thảo. Ui, cái tên đẹp quá! “17 tuổi thật ư? Thế sao em lại ở lớp ôn thi đại học này?” - “Em đi học sớm một năm” - “Tuổi nhỏ chí lớn nhỉ?” - “À, năm nay anh thi trường nào?” - “Khối D - Ngoại thương!” - “Con trai mà thi khối D ư?” - Thảo khúc khích cười làm Việt Anh đỏ mặt - “Khối D thì sao chứ? Còn em?” - Thảo nhìn vào mắt Việt Anh trong giây lát rồi quay đi: “Em cũng vậy. Khối D. Ngoại thương”. Việt Anh cười sung sướng: “Vậy thì tuyệt quá! Anh và em sẽ học cùng trường”. Nó lắc lắc tay Thảo: “Cùng cố nhé!”. Thảo cũng cười, nụ cười khó hiểu: “Ừ, phải cố đấy!”