Lá RỤng VỀ CỘi
Apartment nơi chàng ở nằm trên tầng hai , phiá sau phòng ăn là một bancony nhọ Ở đây có một chiếc ghế nhựa, mỗi chiều chàng thường ngồi lên đó, vừa hút thuốc vừa nhìn thiên hạ phiá dưới. Hoặc mỗi khi có điều gì phiền nảo chàng cũng thường nhìn trời đất quạnh hiu thổi những ngụm khói cay xè đắng nghét vào không gian để trầm tư mặc tưởng.
Phía dưới balcony là một khoảng sân rộng dùng làm parking. Mỗi chiều sau giờ tan sở những chiếc xe đủ loại, đủ màu sắc, cũ mới lẫn lộn từ các nơi về đậu san sát bên nhau. Và rồi không biết tự lúc nào chàng phát giác ra chủ nhân cuả chiếc Toyota Cressida đời 89 màu bạc cứ mỗi ngày vào khoảng 4 giờ chiều về đậu phía dưới parking là một cô gái Việt Nam. Mặc dù chàng có thể quan sát cô gái từ phía sau lưng , nhưng chàng tự cả quyết như thế. Bởi vóc dáng mảnh khảnh của cô gái rất dễ phân biệt trong đám Mỹ đủ màu. Huống hồ cô gái lại có một suối tóc đen huyền thả ngang thắt lưng. Mái tóc đặc biệt này chỉ có ở những cô gái Việt Nam mà thôi. Mái tóc đó cộng với vóc dáng hài hòa đã gợi cho chàng nhớ lại vóc dáng ai kia, mỗi chiều quá khứ đậm nét trong lòng Chàng đâm ra tư lự muộn phiền. Ở đâu đó trên quê nhà dịu vợi ,một hình bóng đã đi qua,bi thương và nhức nhối không thể phôi pha. Điếu thuốc trên môi chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi để cháy vừa đủ cho cô gái bước xuống xe, khóa cửa và bước vào khu Apartment trước mặt. Cô gái không bao giờ ngước nhìn lên để biết rằng mình đang được theo dõi , thành thử khuôn mặt đẹp xấu cở nào chàng rất mơ hồ không xác định.
Cứ thế mỗi chiều chàng ra balcony đứng hút thuốc để đợi con nhỏ về vào giờ nhất định. Cho đến một hôm , cô gái chợt tình cờ nhìn lên bắt gặp chàng đăm đăm nhìn mình. Trong khi chàng còn đang bối rối vì bị bắt gặp quả tang nhìn lén , thì cô gái nhoẻn miệng cười gật đầu :
- Chào chú
Chàng ấp úng :
- Chào cô bé. Cô bé đi làm về ?
- Da.
Lần hội ngộ chỉ có bấy nhiêu thôi. Nhưng không hiểu sao khi thấy được rõ ràng khuôn mặt cô gái chàng bỗng giật mình. Cảm giác cho chàng biết là khuôn mặt đó rất ư quen thuộc , chàng đã từng gặp ở đâu nhiều lần trong cuộc đời.
Khuôn mặt đó đã làm tôi choáng váng Những lúc đêm về , ngước nhìn lên bầu trời hồn lang thang một mình trong không gian bao la giữa muôn ngàn vì sao lấp lánh bổng nhiên tôi quá cô đơn. Một quá khứ tuổi thơ ở nơi nào xa thẳm trong tận đáy tâm tư bổng hiện về tê buốt hải hùng buốt lòng. Đành cuả tôi giờ này đang làm gì ở thế giới miên viễn bên kia Có thơ thẩn một mình nhìn lên bầu trời giống như tôi lúc này hay không? Có còn nhớ con đường làng, mà dưới lũy tre im vắng là tàng lá hai bên giao nhau trên cao để rớt xuống mặt đường những đóm nắng màu hanh vàng. Những đóm nắng mỗi lúc đi qua rớt bám lên người, nàng thường đưa tay ra hứng. Đứng dựa vào đám nắng đó tôi gởi nụ hôn đầu.
Lần về phép đầu tiên từ quân trường Đồng Đế, năm đó thị trấn Ninh Hoà bị ảnh hưởng cuả một cơn bảo không biết từ đâu đưa tới. Nước từ thượng nguồn KrongBut Ban mê Thuột đổ về con sông Dinh nhỏ xíu nằm giữa thị trấn Con sông lưu lượng không đủ chứa nên nước tràn ngập các lối đi. Nhà nàng nằm trên bờ sông không hiểu sao vẫn còn đứng vững trước cơn phong ba bảo táp Mưa đã tạnh , chỉ còn tiếng nước bì bỏm theo đôi giày nhà binh nặng trĩu đối với anh chàng sinh viên sĩ quan non trẻ như tôi. Nhà vắng , không một bóng người chỉ có nàng đang nằm ngủ trên chiếc giường tre ọp ẹp. Nàng nằm ngủ tỉnh bơ xem như chuyện gió mưa là chuyện cuả trời đất còn chuyện ngủ là chuyện của riêng nàng , hai chuyện đó không dính nhập vào nhau.
Về phép không báo trước, tôi định dành cho nàng một bất ngợ Ai dè ngược lại nàng dành cho tôi một bất ngờ lớn hơn. Nàng nằm đó, nét con gái với những đường cong chưa phát triển hết của tuổi dậy thì đã làm cho tim tôi bỗng nghẹn ngào thảng thốt. Trong giấc ngủ nàng như mỉm cười, hơi thở nhẹ làm cặp vú bằng cái núm cau nhỏ xíu quên mặc áo ngực nhấp nhô như mời gọi. Tôi chỉ biết quì bên cạnh giường nàng giữa giòng nước để ngắm nhìn im lặng. Trong tôi là một nổi đam mê thánh thiện , tiềm thức đã in sâu khuôn mặt nàng và làn tóc rối. Hệ thống quay phim trong đầu tôi làm việc , tôi quay đi quay lại khuôn mặt thánh thiện dầy man dại kia trong giấc ngủ và lưu giũ nó vào từng sợi máu trong hệ thống thần kinh nảo tủy Mỗi khi nhớ đến tôi chỉ cần nhắm mắt , khuôn mặt nàng như một khúc phim quay chậm lần lượt hiện ra cùng với niềm thương yêu đã theo tôi cho đến cuối đời.
Khuôn mặt đó rất thân quen , chàng làm sao quên được. Chàng cố moi óc để nhớ , để suy luận cô gái này mình đã từng gặp ở đâu, nhưng không thể nào nhớ nổi. Cô gái chỉ vào khoảng ngoài 20, trong khi chàng đã quá 40, một khoảng thời gian cách biệt không thể tạo ra trường hợp gặp nhau. Nhưng không hiểu sao từ lúc tình cờ thấy được khuôn mặt cô gái chàng đâm ra vương vấn mơ hồ. Trước đây mỗi lúc ghiền thuốc chàng phải ra balcony để hút vì sợ khói làm ngộp căn phòng. Giờ thì chàng cố tạo ra cơ hội , chiều nào cũng vậy vào giờ nhất định ra ngoài balcony để có lý do nhìn vớ vẩn xuống bải đậu xe , chờ đợi được nhìn cô gái đi làm về. Còn cô gái từ lúc biết có người từ trên cao nhìn xuống , không còn tắt máy lẳng lặng vào nhà như mọi khi nữa. Sau khi đóng cửa xe lại ,thế nào cũng ngước lên cười với chàng một tí.Chàng chỉ cần có thế, chỉ cần có bấy nhiêu đó mà thôi, hồn mình bỗng nhiên dịu vợi. Hai người đã mặc nhiên trở thành người chờ và kẻ được chợ Cô gái gọi chàng bằng chú, chàng gọi cô gái bằng cô bé để thay thế tên gọi. Cả ngày chàng chỉ cần hai tiếng chào chú êm dịu phát ra từ cái miệng hình trái tim nhỏ nhắn kia, Đến nỗi đôi lúc chàng tự giật mình, không biết mình chờ đợi đến khát khao để nghe hai tiếng chào dịu dàng hay là để tìm lại một khuôn mặt, một bóng hình đã xa trong dĩ vảng ? Chỉ biết cuối tuần cô gái không đi đâu, vắng cô gái theo thói quen, chàng đâm ra buồn vơ vẫn. Chẳng lẽ nào cô gái lại chiếm lấy tâm hồn già nua đầy cằn cổi của mình ? Một trái tim héo hắt muộn phiền đã Ngủ quên một thời gian dài nay bỗng nhiên thức dậy ?