Có 1 cõn gió nhỏ hình thành giữa khoảng không. Gió bay giữa bầu trời và mặt ðất. Cứ thế, hết ngày ngày này ðến ngày khác nó chỉ biết thổi. Gió vốn vô hình vô týớng, vô hýõng vô vị, gió bất ðịnh, chả ai biết ðến sự tồn tại của gió. Gió hoang mang, nó chẳng biết mình sinh ra làm gì...
Rồi ðến 1 ngày, gió ði qua thảo nguyên. Gió gặp cỏ. Cỏ cũng nhý gió. Cỏ chỉ biết ðứng yên từ ngày này sang ngày khác, nó cảm thấy cuộc sống thật vô vị...
Gió chợt muốn an ủi cỏ. Gió bay sát lại với cỏ...
Cỏ chợt thấy mình rung rinh....
Gió chợt thấy mình xao ðộng....
Cỏ và gió ðang hát lên khúc hát... rì rào... rì rào...
Cỏ hạnh phúc.
Gió cũng hạnh phúc.
Chúng biết, chúng ðýợc sinh ra ðể hạnh phúc và làm cho nhau hạnh phúc.
Mỗi ngày của cỏ và gió trở nên ý nghĩa hõn.
Gió luẩn quẩn bên cỏ, gió thổi tung những ðám bồ công anh... Cỏ sung sýớng ngả nghiêng theo cõn gió...
Gió ðến nõi này, gió vui, gió hạnh phúc, gió nhận ra giá trị của mình. Nhýng gió là... gió. Gió thì phải bay, có bay thì gió mới tồn tại ðýợc, có thổi thì gió mới là gió.
Gió từ biệt cỏ. Cỏ buồn. Cỏ muốn giữ gió ở lại. Nhýng cỏ biết gió không thể ở lại.... Ðôi khi cỏ ýớc mình ðýợc làm hoa bồ công anh, nhẹ bỗng, thả mình trôi theo gió. Nhýng cỏ vẫn là cỏ, không thể là cái gì khác...
Cỏ ðành ðứng nhìn cõn gió bay ði... Trong kí ức của cỏ, gió là phần týõi ðẹp nhất. Nó thầm cảm õn gió ðã cho nó một kí ức không thể phai. Ngày mai của cỏ sẽ khác, dù không có gió nhýng vẫn sẽ không vô vị nhý trýớc...
Gió cũng thầm cảm õn cỏ. Chính nhờ cỏ mà gió biết ý nghĩa tồn tại của mình. Gió vẫn thổi, nhýng không còn cảm thấy trống rỗng nhý trýớc, vì nó biết, ít ra còn có cỏ luôn biết ðến sự tồn tại của nó...
Trái ðất thì hình tròn. Cỏ tin rằng một ngày nào ðó gió sẽ quay lại ðây, lại cùng cỏ hát lên khúc hát... rì rào... Cỏ chỉ không biết liệu nó có thể ðợi ðến lúc ðó không thôi....