Có 1 cơn gió nhỏ hình thành giữa khoảng không. Gió bay giữa bầu trời và mặt đất. Cứ thế, hết ngày ngày này đến ngày khác nó chỉ biết thổi. Gió vốn vô hình vô tướng, vô hương vô vị, gió bất định, chả ai biết đến sự tồn tại của gió. Gió hoang mang, nó chẳng biết mình sinh ra làm gì...
Rồi đến 1 ngày, gió đi qua thảo nguyên. Gió gặp cỏ. Cỏ cũng như gió. Cỏ chỉ biết đứng yên từ ngày này sang ngày khác, nó cảm thấy cuộc sống thật vô vị...
Gió chợt muốn an ủi cỏ. Gió bay sát lại với cỏ...
Cỏ chợt thấy mình rung rinh....
Gió chợt thấy mình xao động....
Cỏ và gió đang hát lên khúc hát... rì rào... rì rào...
Cỏ hạnh phúc.
Gió cũng hạnh phúc.
Chúng biết, chúng được sinh ra để hạnh phúc và làm cho nhau hạnh phúc.
Mỗi ngày của cỏ và gió trở nên ý nghĩa hơn.
Gió luẩn quẩn bên cỏ, gió thổi tung những đám bồ công anh... Cỏ sung sướng ngả nghiêng theo cơn gió...
Gió đến nơi này, gió vui, gió hạnh phúc, gió nhận ra giá trị của mình. Nhưng gió là... gió. Gió thì phải bay, có bay thì gió mới tồn tại được, có thổi thì gió mới là gió.
Gió từ biệt cỏ. Cỏ buồn. Cỏ muốn giữ gió ở lại. Nhưng cỏ biết gió không thể ở lại.... Đôi khi cỏ ước mình được làm hoa bồ công anh, nhẹ bỗng, thả mình trôi theo gió. Nhưng cỏ vẫn là cỏ, không thể là cái gì khác...
Cỏ đành đứng nhìn cơn gió bay đi... Trong kí ức của cỏ, gió là phần tươi đẹp nhất. Nó thầm cảm ơn gió đã cho nó một kí ức không thể phai. Ngày mai của cỏ sẽ khác, dù không có gió nhưng vẫn sẽ không vô vị như trước...
Gió cũng thầm cảm ơn cỏ. Chính nhờ cỏ mà gió biết ý nghĩa tồn tại của mình. Gió vẫn thổi, nhưng không còn cảm thấy trống rỗng như trước, vì nó biết, ít ra còn có cỏ luôn biết đến sự tồn tại của nó...
Trái đất thì hình tròn. Cỏ tin rằng một ngày nào đó gió sẽ quay lại đây, lại cùng cỏ hát lên khúc hát... rì rào... Cỏ chỉ không biết liệu nó có thể đợi đến lúc đó không thôi....
chế tiếp.....:
Gió thấy buồn, cỏ cũng vậy!
Nhưng gió chợt nghĩ cỏ còn mọc ở rất nhiều nơi, và thậm chí còn có rất nhiều loại cỏ đẹp nữa.Thế là từ đó còn có thêm khúc hát rì rầm, lào xào, xì xào.......
Cỏ cũng chợt nghĩ gió có nhiều đợt, và cũng có rất nhiều loại gió khác nhau tùy theo từng mùa. Thế là từ đó cỏ ngả nghiêng theo đủ hướng đủ chiều.........
Một ngày đẹp trời, cơn gió cũ gặp lại cỏ ngày xưa và 2 bên cùng nói:"hello! Who are you" :D
Haha.....dù sao nếu xa nhau mà ko giữ liên lạc thì sự lãng quên là điều tất yếu vì cuộc sống có nhiều điều thu hút ta lắm.
Đếm từng giọt nước mắt cứ tuôn rơi vào trong lòng em anh ơi có hay!Anh hứa rồi sẽ vẫn mãi bên em dù sông cạn!Sẽ vẫn mãi bên em dù núi mòn!Giờ thì sông vẫn còn! Giờ thì núi vẫn còn! Mà sao hình anh tan như khói mây!Đếm ngoài trời có những ánh sao băng vội qua thềmĐể lại đêm kề bên em! Có phải anh là gió cứ quấn quít lấy đôi má em tàn phai!Những năm tháng không mờ!ĐK:Gió! Gió cứ vương vấn điều gì! Gió cứ quấn quít điều gì!Bên tai em là tiếng anh nói với em phải không gió ơiii!Gió! Gió hát bên em
Cỏ ước mình là cánh bồ công anh bay theo gió tới cuối chân trời,hehê,hay, hay,một hình tượng đẹp,cánh đồng bồ công anh ngập tràn những gió,ở cánh đồng đó chắc là có cỏ,trọn vẹn rồi
Cái của mình mà mình ko tìm kiếm và ko cố giữ hay quý trọng nó thì nó sẽ là của người khác!
Cái ko phải của mình nhưng mình biết cách gìn giữ, quý trọng nó đúng cách thì nó vĩnh viến là của mình!
Kết Luận: Trên đời này vốn ko có số phận! Ko có quy định cái nào là của mình, cái nào là của người mà là mình có đủ tư cách, phẩm chất và có xứng đáng để có nó hay ko thôi! hahaaa........