GỬI TẶNG 122 THƯƠNG MẾN VÀ DRA _ ......
Thời gian cứ thấm thoát trôi đi để xuân đến hè qua, đông tàn thu rụng, để bao lần cánh bướm phượng lại khoe mình cùng dòng lưu bút. Hoa phượng nở một cách vô tư, hồn nhiên, hoa chỉ biết khoe mình trong nắng một cách thật rực rỡ nhưng phượng ơi! Phượng có biết mỗi chùm phượng đung đưa trên cành là biết bao nỗi niềm của từng đứa học trò chúng tôi….. Hoa phượng, hoa học trò, màu hoa chia ly vẫn luôn rực rỡ lung linh trong ánh nắng mặt trời như tâm hồn học sinh vẫn trắng trong, hồn nhiên, tinh nghịch. Phượng vẫn đỏ thắm, áo trắng vẫn vô tư nhưng có ai hay rằng những đợt sóng thời gian lần lượt cuốn trôi, cướp đi những tháng ngày vui vẻ chỉ còn chăng những kỷ niệm luyến nhớ một thời.
Cuộc vui nào không có ngày tàn, hạnh phúc nào là vĩnh cửu. Dù cho tất cả đã trôi qua nhưng vẫn tồn tại bất tử trong mỗi chúng ta những dấu ấn khó phai mờ. Rơi rớt đâu đây trong tiếc nuối tà áo dài trắng trinh nguyên, đôi mắt buồn bâng khuâng luyến nhớ, và nửa vầng trăng chẳng còn dịp để tròn...
Theo tháng ngày thời gian kỷ niệm đã trôi đi... xa mãi... tầm tay với... nhưng tuổi học trò vẫn còn ở lại trong lòng mỗi chúng ta...
"Kỷ niệm là phút chia tay còn lưu luyến
Là con đường ngập nắng vội mưa mau
Là ngập ngừng chưa dám gọi tên nhau
Cổng trường ai đứng đón ai giờ tan học."
(Kỷ Niệm - Ngô Tịnh Yên)
Những tình cảm ấy tuy rất nhẹ nhàng như là hư không nhưng lại rất thực, rất đậm đà khắc sâu trong từng mạch máu đang lưu chuyển qua mỗi nhịp đập của con tim và đọng lại với dòng thời gian...
Sắp xa. Những kỉ niệm cuối cùng của đời học sinh đi theo cỗ xe thời gian vào tiềm thức mỗi người. Những kỉ niệm ngọt ngào về những giờ giảng đau đầu buồn ngủ nhíu hai con mắt vì tối qua đi chơi về trễ, những nụ cười và nước mắt, hoa phượng và ghế đá sân trường .....tất cả rồi sẽ thành hoài niệm. Chia tay nhau và chia tay 12 năm đèn sách miệt mài…
Những tình cảm thân thương thầy cô dành cho mình, những điểm xấu, những cái véo tai đùa của thầy cô, những lời trách móc khi lớp như “bầy vịt” ...xin cứ ngủ nguyên sơ trong tiềm thức. Một ngày chợt nhớ không cho kỉ niệm có dịp quay đầu . Mười hai năm,thời gian không đủ dài để đặt vào đời những hoài bão vĩ đại của tuổi 18. Mà mười hai năm, chỉ đủ để ta lặng lẽ đặt vài hòn đá cuội vào cuộc đời, chỉ đủ để đặt dấu chân vào mênh mông đại dương. Vậy mà không phai nhạt.
Mai ta xa, giã từ tuổi ngọc, tìm một bước ngoặc, một con đường mới, khó đi hơn. Xin trong những lo toan và vụn vặt đời thường đừng để kỉ niệm của tuổi học trò bay đi vô lý. Một tiếng trống tan trường,một nụ cười nửa miệng của thầy dạy Toán, một câu nói vu vơ, một cái liếc mắt “hừ !” của nhỏ bạn cũng mãi là những kỉ niệm không quên.
Ngày mai xa rồi ai có nhớ không? Nhớ những tiếng hò hét cổ vũ nhau trong hội trại trường, nhớ những cái siết tay thật chặt để chia sẽ với nhau, những cái ôm thắm thiết, niềm vui sướng chung khi lớp giành hạng nhất, những cái nhìn lém lỉnh khi bày được trò quậy phá, một lá thư, một nhành hoa tặng ai, một câu chúc, một nụ cười ấm áp tình bạn thân thương,… nhiều lắm, làm sao không nhớ! Nhưng rồi giọt nước mắt chia tay sẽ lăn dài vào cuộc sống, đánh dấu những lần vấp ngã. Niềm hoài mong hạnh ngộ sẽ ở mãi trong tim mỗi người chúng ta.
Ta lại thắp nến đón mùa hạ 18 trở về, để nén lại những nhớ nhung của tháng năm. Niệm phút lòng mình để gởi lại trong nhau một vài câu chữ để cho kỉ niệm sau này sẽ mãi mãi không là những hạt mưa bong bóng mau tan.
Sắc nắng dần nghiêng lại rồi, gió Nam về đây bụi mù quấy rối ý xanh xao. Mỗi buổi mai hoa nở bừng sáng với mặt trời. Nệm đỏ chăn xanh, ngày dụi ngả mình, trưa đôi tiếng ve nhịp theo yên tĩnh. Đến khi không gian thiết tha.
Nhớ đến nắng vàng thì buổi chiều rất nặng nề, chắc bởi vừa trôi vừa mơ mộng.
Ôi! Đất trời bỗng nhiên mang hồn người du thái phiêu linh. Mùi muối biển nổi lên đậm đà trong mạch gió tuôn theo ấy là nồng mặn của Ấn Độ Dương gởi đến. Và bụi mù bay ở ngoài kia, cứ xem chúng vẻ dàn bày dưới vòm xanh hẳn đã từng qua sa mạc Phi Châu.
Một mùa hoa phượng nữa lại đến, mùa hè lại về trên sân trường mến yêu vẫn cái nóng oi ả vẫn những hoa phượng nở đỏ rực riêng một góc trời nhưng mùa hè năm nay có cái gì đó khác lạ với những mùa hè đã qua phải chăng đây là mùa hè cuối cùng của một thời áo trắng? Có lẽ vậy – chắc vậy rồi - mùa hè đến cho lòng ai nức nở, hoa phượng buồn rơi mãi bước chia ly mỗi người chúng ta đã đi hết những chặng đường gian nan đầu tiên, đã có những ngày tháng bên nhau với biết bao buồn vui của một thời tuổi trẻ, kỷ niệm ơi xin về đây chút nhé, ta muốn người với dáng vẻ nguyên sơ, mới ngày nào ta mới bỡ ngỡ làm quen vậy mà thấm thoát ba năm học đã trôi qua, giờ đây chỉ còn ít ngày nữa chúng ta phải chia tay, thời gian sao mà nghiệt ngã thế, khi chúng ta vừa mới hiểu nhau cảm thấy ở nhau một luồn hơi ấm thì thời gian lại làm cho ta phải xa nhau.
Buồn quá bạn ơi! Hai chữ chia tay sao mà nghiệt ngã thế nó đã làm cho bao giọt lệ của tuổi học trò phải rơi nhoè cả vở, đã làm cho bao trái tim của tuổi trẻ, trái tim đập hết mình vì tình bạn phải bóp nghẹt lại nhức nhối quá, khó thở quá làm sao thoát được điều đó khi nó như một định mệnh.
Trái tim ơi! Hãy để cho kỷ niệm trôi qua thật nhẹ nhàng, đừng khơi dậy những dĩ vãng xót xa, nhặt kỷ niệm gói vào trong nỗi nhớ. Đừng thương, đừng giận hờn. Nhưng làm sao được lý trí ơi khi ta còn nhớ mãi kỷ niệm xưa.
Ôi! Ngoài kia nắng cao muôn trượng, gầy gầy trời xanh mở giữa cô liêu. Cây trong sân rẽ lá cho gió thổi một nguồn tươi. Tiếng chim sẻ rơi thành muôn vàng chấm nắng! Chỉ một lát nữa thì giờ chơi các học sinh sẽ đi qua trên những lớp sỏi mòn và sân trường lại thêm một kỷ niệm. Chào nhé ,nhớ mãi nhé ……
Thấm thoát năm học cuối cùng của bậc phổ thông đã trôi qua, mùa hạ đã trở về với ánh nắng chói chang và xác phượng hồng rực rỡ, thế là phải xa mái trường thân yêu mang nhiều kỉ niệm của thời học sinh thơ mộng, phải từ biệt thầy cô dạy dỗ chúng ta nên người.
Còn ít ngày nữa thôi, đó là vài ngày ngắn ngủi của tuổi học trò.
Mọi người ạ! Chúng ta phải làm gì để khi chúng ta ra trường không phải hối tiếc, phải chăng điều đáng buồn nhất trong lớp là còn nhiều bạn vẫn chưa một lần trò chuyện, có bạn gặp nhau còn làm ngơ như chưa hề quen biết. Ta có thể thân nhau với bạn xung quanh thì tại sao chúng ta không thân nhau với các bạn trong lớp nếu được như thế thì hay biết mấy.
Hãy vui chơi hãy học tập, hãy xí xoá hết những chuyện buồn riêng tư để tập thể lớp trở nên vui hơn đẹp hơn đúng nghĩa hơn với cái đẹp của tuổi học trò.
Sau ba năm học dưới mái trường này. Con đường quen thuộc ngày nào, lối rẽ xưa giờ chắc chỉ còn quá khứ mà thôi. Có khi nào trên đường đời bất tận, chợt đôi chân đưa bước ta trở về…..
Chúng ta từ những người không quen biết từ những xã khác nhau không hẹn mà lại quen biết chắc đó cũng là duyên trời định...
Giờ chia tay cũng không còn xa nữa, mỗi người chúng ta hãy bỏ tất cả những ưu phiền, tha thứ cho nhau, những điều chưa đúng, những lỗi lầm cá nhân. Trong những tháng ngày cuối cùng này chúng ta hãy cùng nhau siết chặt vòng tay, ôn lại những tháng ngày những kỷ niệm vui buồn có nhau. Nhé! 12 ơi!