Ngày bình thường
Tôi hai mưới mốt tuồi , học kiến trúc , thích nghe rock , chơi game online , ít nói và không có điểm gì nổi trội . "Đôi khi mày nhạy cảm đến sến ốm" - Đăng , thằng bạn thân tôi , nói thêm . Dung là bạn gái Đăng . Đăng đã đi du học Sing . Nó không bày trò "ký thác người yêu cho thằng bạn thân" , không phải vì sợ kết cục như trên phim và truyện : thằng bạn thân cùng cô bạn gái nắm tay nhau đi về phía mặt trời , mà chỉ đơn giản cả ba chúng tôi xem đó là một trò ngớ ngẩn . Càng ngày cách người ta suy nghĩ về tình cảm hời hợt đi thấy rõ ? .
Đăng đi . Tôi và Dung hầu như không giữ liên lạc dù sống khá gần chỗ nhau . vài ba lần gặp nhau online , hỏi nhau có nhận mail của Đăng không , rồi thôi . Cho đến một ngày , Đăng gọi tôi , bảo : "Từ nay mày giúp tao để mắt đến Dung .Dạo này ..." , "Dạo này làm sao ?" - tôi ngắt lời nó . "Không! Chẳng có chuyện gì , nhưng mày sẽ giúp tao như thế chứ?" - Đăng gằn giọng . Tôi toan từ chối , rồi bỗng nhiên nghe cổ họng mình ậm ừ . Đăng thở nhẹ : "Ừ , vậy nhé , nhờ mày !" .
Tôi gọi cho Dung : "Lâu quá không gặp , dạo này Dung thế nào ?" . Nghe giọng cô ấy run lên rồi lanh canh như tiếng thìa khuấy trong lòng ly rỗng ở đầu dây bên kia : "Tôi không ổ chút nào , Nguyên ạ !" .
Tôi ngẩn người siết cục điện thoại đến nóng bỏng và ướt nhẹp mồ hôi trong tay , không biết nói gì . Một cảm giác xót xa oà đến . Tôi thường ngẩn ra khi cảm nhận được sự cô độc và trống rỗng . Như lúc thấy một mầm cây bé mọc ra rừ khe nứt của bức tường , một con chim sẻ lượn qua lại trong vùng trời nhỏ bé , tù túng ... Nó trực tiếp đụng chạm đến vấn đề của riêng tôi .