Người thứ ba
09:39' 19/02/2008 (GMT+7)

(Truyện Online) - Khờ nhất là đi yêu bạn trai của bạn gái mình… Cô thấy mình giống con búp bê hài hước. Miệng thì cười tươi mà trên má có một giọt nước mắt đọng lại.

1. Khờ nhất là đi yêu bạn trai của bạn gái mình. Thế nhưng mình vẫn cứ muốn làm kỳ đà giữa họ. Biết là sẽ phải chứng kiến những cảnh họ âu yếm nhau, trong lòng khó chịu lắm, nhưng chỉ cần được nhìn thấy anh ấy, là cảm thấy vui. Đôi khi thấy mình như con búp bê hài hước, miệng thì cười tươi, nhưng trên má có một giọt nước mắt đọng lại….

Cô gấp cuốn sách lại, không đọc tiếp. Ừ, không biết mình có giống nhân vật trong truyện, không biết mối tình tay ba này sẽ như thế nào. Ai trong số họ chia tay nhau hay không có được tình yêu cũng đều buồn, mà cứ thế thì…

Cô và bạn gái chơi thân với nhau từ bé, cùng sở thích nên chọn ngành học như nhau, thường đùa nhau hai đứa mình cứ thế này mãi mãi. Nhưng đúng là nói đùa. Sang năm thứ tư đại học, người thứ ba xuất hiện, trẻ, đẹp, giỏi, hiền lành, hơn nữa lại là thầy hướng dẫn của hai người. Buổi đầu cô và bạn đều tỏ ra đúng mực cung kính song giữ khoảng cách, sau những buổi lên lớp chỉ là câu chào “Tạm biệt Thầy”, không có mời, rủ đi uống nước, ăn cơm như bao sinh viên khác đối với thầy hướng dẫn. Cuộc đời đâu có giản đơn và như ý muốn định sẵn…

Tốt nghiệp, cả hai xin việc dễ dàng bởi thành tích học tập và cô trở thành người thứ ba chứng kiến tình yêu của bạn gái với thầy hướng dẫn. Bây giờ họ không gọi là thầy mà gọi bằng anh. Cô nhớ khi phát hiện bạn và thầy yêu nhau, đêm đó cô không ngủ, tim đập lúc nhanh lúc chậm, một chút gì như hờn ghen trong lòng. Cô có yêu anh không, cô không biết, nhưng cô rất quý anh, thi thoảng cô ao ước anh dành cho cho cô một cử chỉ thân mật, hay cô cũng yêu anh mà không nhận ra… Cô chấp nhận vai trò kẻ ngoài cuộc quan sát chuyện tình của bạn và anh. Đi xem ca nhạc, xem phim, đi picnic, ăn uống… lúc nào cũng có cô, làm người chụp ảnh lưu giữ kỷ niệm yêu nhau của hai người. Khi họ giận dỗi nhau, cô là thuyết khách hòa giải, họ làm lành, cô hớn hở sung sướng. Nhưng đôi lúc, nhất là khi vô tình bắt gặp họ hôn nhau, thân thiết quấn quít chăm sóc nhau, tim cô chợt nhói lên, đêm ấy cô khó ngủ.
Hai người ái ngại thấy cô một mình, muốn làm cô vui vẻ, giới thiệu người này người nọ trong đám bạn bè cùng cơ quan, cô lắc đầu từ chối, cô muốn nói: “Bao giờ tìm được người như anh sẽ yêu”, nhưng chỉ nói thầm với riêng cô. Ba người gần như đi đâu cũng có nhau, chỉ riêng ngày Valentine thì chưa lần nào có mặt cô. Cũng đúng thôi. Ngày lễ Tình Yêu, là ngày của những người yêu nhau, cô đâu có phần. Cũng đã bốn lần Valentine kể từ khi cô và bạn biết ý nghĩa của nó, bốn lần cô nằm nhà đọc sách.

Valentine năm nay cũng thế, trước đó, khi tan việc ở công ty, cô ra nhà sách quơ đại vài cuốn đem về, đóng cửa trùm chăn đọc cho qua đêm. Tình cờ, trong đám sách có cuốn Valentine Day, cảm giác đêm nay là lạ sao đó, cô không tập trung đọc được, cuốn sách và câu chuyện trong đó làm trái tim cô không yên, nhân vật giống như cô lúc này. Cô nghĩ đến anh, tự dưng muốn khóc. Tại sao? Cô biết cô chỉ dấu được bạn, dấu mọi người nhưng không dấu được mình, cô yêu anh, yêu âm thầm lặng lẽ. Những lúc bạn cô làm anh giận, cô hòa giải, nhưng cô thầm giận bạn. Sao không biết quý trọng tình yêu, sao nỡ đối xử với anh như thế, anh là người đàn ông tuyệt vời đâu phải dễ có… Nếu là cô thì… Trong cô đầy mâu thuẫn, cô không vui khi nhìn thấy anh đau khổ vì bạn, nhưng cô lại ngấm ngầm mong hòa giải bất thành, cô nghĩ lúc đó cô sẽ đến bên anh chia sẻ, an ủi… cô nói với anh thật dịu dàng. Xong, cô lại giật mình tự mắng – Mình là người tồi tệ, phụ lòng tin cậy của bạn, lợi dụng bạn gặp chuyện để nhảy vào. Nhiều lần cô vật vờ, vừa muốn làm bạn tốt vừa muốn biến thành kẻ xấu, những điều này cô chỉ biết dấu kín trong lòng không dám bộc lộ bày tỏ nên càng làm cô khổ sở. Nhà ai đó vang lên khúc nhạc “999 đóa hồng”. Cô xót xa cho mình tối Valentine.
Tiếng chuông cửa nhà cô vang lên rụt rè… 10 giờ đêm. Ai đến làm khách vào giờ này… Không tin vào mắt mình… Anh đứng đó… Cô cũng như bị đóng đinh. Phải mất vài phút, khi anh lên tiếng : “Em không mời anh vào nhà à”, cô mới như người mộng du chợt tỉnh. Cô cuống quít mời anh, bối rối với bao nhiêu câu hỏi trong đầu. Bạn cô? Hôm nay Valentine Day sao họ không ở bên nhau? Sao anh lại một mình đến nhà cô?… Hôm qua cô còn thấy họ ríu rít hẹn nhau tình tứ lắm, ngỡ rằng họ sẽ có nhau suốt ngày này. Nhưng cô chỉ nghĩ mà không hỏi. Cô sợ bất kỳ câu hỏi nào đưa ra sẽ phá vỡ hiện thực vừa như trong mơ vừa như không dám mơ này. Anh đang ở bên cô thật gần, nghe được cả hơi thở của anh. Cô lặng lẽ rót nước để trước mặt anh, cô im lặng ngồi đối diện anh, cô có thể ngồi suốt đêm ngắm anh như thế, cảm giác trong cô thật kỳ lạ, lâng lâng niềm vui khó diễn tả thành lời. Uống đến ly nước thứ ba, anh buông tiếng thở dài: “Bọn anh chia tay rồi”. “Sao lại thế?”. “Bạn em không tôn trọng anh”. “Có lẽ hiểu lầm…?”. “Không đâu, nhiều lần rồi, tha thứ, làm lành, hôm nay là cực điểm”.

Anh yêu bạn em đã bốn năm, cũng nếm trải mùi vị đủ kiểu, em nhiều lần chứng kiến. Anh rất thật lòng. Anh muốn kết thúc những cuộc hẹn hò bằng một cuộc cầu hôn đêm Valentine, rồi sau đó là đám cưới. Anh đã chuẩn bị nhẫn, hoa, đặt một tiệc riêng cho hai người. Anh cũng bất ngờ. Khi anh ngỏ lời, bạn em cười rất tươi, nhưng lúc anh trao nhẫn, bạn em ngắm nghía, buông ra một câu làm anh điếng người: “Sao giống hàng chợ. Trả lại anh. Anh keo kiệt thế, nhẫn cầu hôn mà anh cũng tiếc, anh nói anh yêu em, muốn em làm vợ anh, mà thế này, bạn em thấy chắc em xấu hổ chết…”.

Anh vẫn cố kềm chế, nghĩ bạn em đùa cho vui, nhưng không, sau đó bạn em đùng đùng đứng dậy bỏ đi. Anh chạy theo giải thích, bạn em vừa đi vừa nói to: “Anh đừng theo em nữa. Em chán yêu anh rồi. Làm vợ anh càng không. Chấm dứt”. Có lẽ anh đã đặt tình yêu sai chỗ.

Cô nhìn vẻ mặt anh rất đau khổ, cô thương quá, nhưng cô biết phải nói với anh điều gì vào lúc này. Bênh bạn hay lên án bạn đều không thể. Cô đến bên, nắm tay anh, cô muốn anh hiểu được cô đang chia sẻ, xoa dịu nỗi đau của anh, nỗi buồn của anh. Bỗng anh rút tay ra khỏi tay cô, ôm chặt cô. Cô run lên. Ôi! Cô muốn kéo dài hiện thực này, nhưng lý trí lại để cô vùng vẫy thoát ra. Trong cô là sự hỗn loạn. Cô không hiểu chính cô, Valentine đầu tiên có người đàn ông mình thầm yêu, nhưng lại trong hòan cảnh trớ trêu này. Cô nên vui hay nên buồn.

Thế rồi cô cũng qua được một đêm Valentine đầy sóng gió. Cô tính gặp bạn hỏi chuyện nhưng lại rất sợ phải nói bạn biết đêm ấy anh đến nhà cô, ở suốt đêm bên cô. Cô thấy mình có lỗi với bạn. Ngày trôi qua, cả hai người không ai nhắn tin, điện thoại cho cô như thông lệ mỗi khi giữa họ có “chiến tranh”. Hay hai người đã làm lành. Bây giờ họ đang hạnh phúc bên nhau… Tim cô thoáng thắt lại trong tích tắc. Một nỗi buồn mơ hồ len lỏi.