Thành cũng xuôi tàu. Thành đi tìm Thảo tận quê, tìm khắp nơi mà không thấy. Anh về sống với người vợ mới cưới, rồi nhận công tác ngay ở Hà Nội. Cuộc sống trôi đều đều. Nhưng trong óc anh vẫn chấp chới đôi cánh bé nhỏ của loài yến huyết.
***
Năm năm sau, hội trường Tổng hợp. Những cựu sinh viên từ các miền về đây. Họ tìm về một thời lãng mạn.
Trong bữa tiệc của các cựu sinh viên khoa Ngữ văn, Thành chọn một góc ngồi cạnh cửa sổ, mặc dù trời đang lạnh.
Biết đâu, sẽ có phép lạ, và Thảo của anh sẽ bất ngờ xuất hiện. Nếu phép lạ đến, cô sẽ hiện ra trước mắt anh với hình dạng ra sao đây? Với một thân hình tàn tạ bơ phờ, mắt mộng du, tay cầm cành liễu? Hay với bộ quần áo nâu sồng, tay chắp trước ngực. "A di đà! Phật!"? Hay một bà chủ sang trọng, tay đầy xuyến và nhẫn? Hay một phóng viên đầy tài năng vừa từ Sài Gòn bay ra?
Bữa tiệc ồn ào, huyên náo. Gió qua lại như tiếng chân chạy. Thành vẫn đăm đăm ngóng ra cổng trường. "Rừng Cười ơi! Ðã no nê máu và nước mắt, lẽ nào người cướp nốt của ta con chim yến nhỏ nhoi!"