Hô hô! câu chuyện của thằng Huy thì đứa mô học 122 đều hiểu cả!Tội nghiệp chú Huy. Để tau viết tiếp câu chuyện coi như đó là lời khuyên dành cho mi:
Anh đã mất em ư???Đúng anh đã từng nghĩ như vậy và cái ý nghĩ điên rồ đó đã khiến anh như sụp đổ. Em yêu! Dù những gì anh nhận được từ em chỉ là sự thờ ơ, lạnh nhạt nhưng anh chưa bao giờ ngừng yêu em cũng như tim anh chưa bao giờ ngừng đập. Và có lẽ..... anh sẽ chẳng thể sống được lâu trong sự hy vọng, nhớ nhung và chờ đợi..... đợi một ngày nào đó em sẽ nói em nghĩ gì về anh và anh sẽ nói anh yêu em biết nhường nào dẫu điều đó có thể khiến anh đau khổ cùng cực. Nhưng sống là phải biết chấp nhận còn hơn là cứ phải suy nghĩ mãi. Chính vì thế, anh quyết định nói với em mọi điều anh dấu trong lòng, ko phải là qua giấy bút, ko phải qua điện thoại, mà là gặp nhau và anh sẽ nói. Dẫu em có nói là em ko yêu anh nhưng thật hạnh phúc vì anh đã biết được điều mình muốn. Nhưng em yêu, dẫu em đã yêu người khác nhưng mọi việc vẫn có thể thay đổi và em vẫn chưa lấy chồng. Điều đó có nghĩa là anh vẫn còng cơ hội để em là của anh và anh sẽ làm một điều gì đó mà anh nghĩ ra.........
Hiểu chưa Huy?? có chi cứ nói tau, tau sẽ cho ra lò một câu chuyện như rứa nữa. :D