Những mùa hè tiếp theo, Sukan không những trở thành một người làm kem giỏi mà còn trở thành tay bơi lội cừ khôi. Sau những buổi học mệt mỏi, Sukan và Andy thường lang thang trong rừng, ngắm nghía, bình luận về các cây cổ thụ. Họ cùng đặt tên cho mỗi loại cây rồi bịa ra các câu chuyện dựa trên hình dáng những cây đó. Nói chán chê, hai đứa lại quẳng cặp sách, quần áo, ùa mình vào dòng sông mát lạnh. Giờ Sukan nhút nhát thường khiến Andy hiếu thắng tức điên lên khi không thể bơi đuổi kịp cậu.
Ngày trôi đi như thế nào, Sukan cũng chẳng biết nữa. Bên cạnh Andy, thời gian trôi nhanh hơn, còn không gian như đọng lại. Sukan chỉ biết cho đến một ngày, trái tim cậu lạc nhịp, mắt không nhìn thấy vòm cây xanh sẫm khi nằm phơi mình trên bãi cát cùng Andy. Cậu chỉ cảm thấy bở vai mềm mại đẫm nước của Andy cọ nhè nhẹ bên mình. Cậu thấy bối rối vô cùng, mọi lời nói chực đổ ra lại biến mất tăm. Và Sukan bắt đầu chú ý đến ngày Valentine.
Valentine đầu tiên, Sukan chuẩn bị mất cả tháng để tìm những hương liệu trong rừng. Cậu muốn làm một que kem thật đặc biệt cho Andy. Nhưng một điều quỷ quái đã xảy ra. Que kem đó lại tan biến ngay trước khi cậu mang kịp đến nhà Andy. Sukan khốn khổ chạy về nhà, vội vàng làm lại que kem. Cậu muốn làm một điều thật đặc biệt cho Andy. Có nhiều cách lắm nhưng cậu chẳng nghĩ ra điều gì khác ngoài việc làm kem. Nhưng những que kem cứ tan chảy trước khi đến được với Andy. Mọi nỗ lực của cậu đều thất bại thảm hại. Rồi những ngày Valentine cứ trôi đi, Sukan vẫn không biết làm cách nào để thổ lộ tình cảm. Những que kem cứ tan, kéo theo cả sự im lặng của Sukan. Còn Andy đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, mạnh mẽ. Cô vẫn là tâm điểm của những chàng trai trong làng. Mối quan hệ của hai người bạn dường như cũng chuyển sang một bước ngoặt mới. Sukan ít nói, ít tâm sự với Andy. Cậu hay đỏ mặt, lúng túng khi chỉ có một mình với Andy. Còn đối với Andy chẳng có gì không nói được. Cô hồn nhiên và dễ dàng nói thẳng ra tình cảm của mình. Andy luôn muốn lắng nghe Sukan, nhưng cậu vẫn im lặng một cách khó hiểu.
Valentine thứ 5, que kem vẫn tan biến trong nỗi tuyệt vọng của Sukan. Trời xẩm tối, cậu đứng dưới vòm cây trước cổng nhà Andy nhìn vào những ô cửa sổ sáng đèn. Cậu thấy bóng Andy chuyển từ khung cửa sổ này sang khung cửa sổ khác. Sukan hít một hơi thật dài, dợm chân bước đến cánh cổng gỗ màu trắng. Bỗng một chiếc xe ôtô đen, bóng loáng đỗ xịch trước cổng. Từ trong xe, anh chàng quý tộc cùng trường của Sukan sải những bước dài đến cánh cửa, tay cầm một bông hồng đỏ rực. Andy bước ra trong bộ váy dạ hội màu xanh. Cô có nhìn xung quanh nhưng chắc chắn không thấy được Sukan vì cậu đã núp sau góc phố. Chiếc xe phóng như bay vào trung tâm của làng - nơi có những cuộc vui thâu đêm dành cho những đôi tình nhân.
Sukan lang thang trong rừng như một kẻ mộng du. Những bước chân vô tình đưa cậu đến một ngôi nhà gỗ lẻ loi trong rừng. Căn nhà nằm im lìm kì bí. Cánh cửa chợt bật mở, luồng sáng từ trong nhà rọi ra ngoài, một người đàn bà bước ra, nhìn về nơi Sukan đang đứng ngẩn ngơ. Đôi mắt đen nheo nheo nhìn thẳng vào mặt Sukan một lúc, bà ta cất giọng khàn khàn “Hình như cậu là con ông hàng kem thì phải. Vào đi cậu bé”. Sukan bước vào, người đàn bà biến mất trong phòng bếp. Bên trong căn nhà ấm cúng, khác hẳn với bề ngoài lạnh lẽo. Hai con mèo, một đen, một trắng nằm dài lười nhác bên lò sưởi. Ánh lửa bập bùng khiến những bức tranh trên tường sinh động một cách kì lạ. Phòng khách đơn sơ với một chiếc bàn tròn và những chiếc ghề xếp xung quanh. Trên bàn là một chiếc bình gốm nâu có cắm những bông hồng vàng rực rỡ, đối lập hẳn với những bình hoa khô đặt bốn góc nhà và vẻ cũ kĩ của nội thất. Sukan ngồi vào ghế. Gần như ngay lập tức trước mặt cậu đã có một ly chocolate nóng hổi. Sukan nhấm nháp vị đắng nóng lan hai bên lưỡi trong im lặng. Người đàn bà ngồi đối diện, nhìn cậu chăm chú. Khuôn mặt bà đầy nếp nhăn, mũi khoằm, lông mày mờ nhạt nhưng đôi mắt thì vẫn tinh anh lạ thường. Cốc chocolate gần cạn, Sukan nhìn người đàn bà trước mặt với ánh mắt dò xét. Cậu nhớ đến câu chuyện những người phụ nữ đứng tuổi trong làng hay kháo với nhau. Rằng trong khu rừng này có một người đàn bà bí ẫn mà hành tung giống như một mụ phù thuỷ độc ác, tàn nhẫn. Vẫn nhìn chằm chằm vào mắt Sukan, người đàn bà lại cất giọng khàn khàn: “Nào, hãy cho ta biết lý do vì sao một chàng trai trẻ như cậu lại lang thang đến cái xó tối tăm của khu rừng này?” Sukan bối rối. Và ngay lúc ấy, cậu cảm thấy căn nhà gỗ này là căn nhà cũ kỹ trong rừng mà bố cậu lui tới khi xưa. Người đàn bà bí ẩn này phải chăng là người đã dạy cho bố cậu cách làm kem? Trong đầu cậu giờ có hàng lô lốc những câu hỏi. “Vì sao ba cậu lại gặp bà ta? Những công thức làm kem từ đâu ra? Những que kem vì sao không chảy?” Có quá nhiều câu hỏi khiến cậu lúng búng. “Bà có biết mẹ tôi không?” - Cuối cùng cậu lại thốt lên một câu hỏi nằm ngoài suy nghĩ của cậu. Người đàn bà trả lời gỏn lọn “Có”. “Thế… mẹ tôi có yêu ba tôi không?”- Sukan lại ngập ngừng hỏi một câu hỏi mà không hiểu vì sao nó lại tuột ra khỏi miệng cậu. Mắt người đàn bà nhướng lên rồi chợt xa xăm, giọng bà ta âm u như vọng từ nơi nào đó trong căn nhà nhỏ. “10 năm trước đây, một người đàn ông với trái tim tan nát mang theo một niềm tin vỡ vụn lạc đến ngôi nhà này. Cha con đó. Ông ta đã từng quá bận rộn đến nỗi quên cả một người rất yêu mình đang tồn tại. Ông ta đã phải trả giá. Còn mẹ con ư, tình yêu mẹ con như bông lau kia kìa” - Bà ta chỉ về một bình hoa khô nằm góc phòng phía lò sưởi. “Nó tuy mềm, yếu đuối nhưng luôn đứng vứng trước những cơn bão. Không chỉ thế, sau cơn cuồng phong, sẽ có hàng vạn bông lau mới được gieo trồng. Con thấy không, tình yêu luôn sinh sôi nếu ta là một người nông dân tốt. Tất nhiên, con phải có niềm tin vào nó”...
Sukan chạy như bay. Cậu nhảy qua những con suối nhỏ, luồn qua những bụi tầm ma. Cậu tìm Andy. Những khuôn mặt cười nói vụt qua, những con đường nhộn nhịp cứ như dài mãi. Chẳng thấy bóng của Andy đâu cả.
Trời đã về khuya, những ngôi sao run rẩy trên không trung. Đất thoang thoảng mùi của sương đêm. Sukan mệt mỏi đứng nhìn vào ngôi nhà tối om. “Chắc cô ấy đã đi ngủ” - Cậu thầm nghĩ.
“Sao bây giờ anh mới tới” - giọng nói quen thuộc bỗng khẽ vang nhẹ sau lưng. Sukan thấy tim mình thót ngừng đập. Cậu quay lại. Trước mặt cậu không phải là cô gái mặc áo sơ mi, quần kaki thụng thường ngày. Hôm nay Andy thật đẹp, chiếc váy dạ hội cổ khoét sâu để lộ bở vai tròn trịa và vầng ngực trắng muốt. Sukan cúi đầu, chân di di xuống đất. Im lặng một lúc, tay Sukan lại quệt mũi “Anh… đi… loanh quanh...”. Andy nghiêng cái cổ thanh mảnh, mắt hấp háy nhìn Sukan. Hít một hơi thật sâu, Sukan nhin thẳng vào mắt Andy “Em đi chơi có vui không? Anh chàng lịch lãm của em thế nào?” Khuôn mặt xinh xắn của Andy thôi nghiêng xuống. Cô phì cười “Em nhảy dở tệ, làm hỏng cả chiếc giày mới tinh của anh ta”. Sukan thấy tay mình động đậy. Cậu muốn chạm vào đôi môi như bông hồng đang hé nở của Andy. Để trói đôi tay, Sukan nhốt chúng vào túi. “Anh có quà cho em à?” - Andy tò mò nhìn theo tau Sukan. Tay Sukan chạm vào que kem cậu vẫn để trong túi. “Thực ra… anh có làm một que kem chocolate cho em” - Sukan rút que kem ra - “Nhưng nó tan mất rồi. Chẳng hiểu vì sao nữa, anh không thể làm nó ngừng tan được. Anh cho nó vào hộp rồi lèn đá xung quanh…” Sukan nói liên hồi. Andy im lặng, bước đến gần Sukan. Cậu thấy chiếc váy của cô chạm vào đầu gối. Mùi của Andy rất gần. “Anh đưa đây nào” - Cô cầm que kem rồi mút chụt một cái. “Đây là que kem ngon nhất trong đời em”. Đôi mắt xanh thẳm của cô lấp lánh như những ngọn sóng dưới ánh trăng đêm. Còn Sukan lại thấy những vì sao như hạ thấp xuống, ở ngay sát bên cạnh mình. Cơn gió tháng 2 se lạnh cuốn những chiếc lá khô lăn lạo xạo trên đường. Andy khẽ so vai. Giờ đây Sukan ngốc nghếch đã biết làm thế nào để sưởi ấm cho một cô gái. Cậu ôm chặt Andy vào lòng. Thật kì lạ, cậu lại thấy mùi hương của mẹ. Rồi cậu nghe thấy nhịp tim của Andy. Còn trái tim của cậu? Hình như nó đang tan chảy...