Cậu vui vẻ bước vào xe, nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại, mỉm cười. Hắn nhìn theo bóng chiếc xe đến khi nó rẽ sang ngõ khác, lòng tự nhiên cảm thấy vui vui, có lẽ hắn đang nghĩ: “Mất cái này thì được cái kia”. Xong, hắn xách cặp đi về, tuy trong lòng vẫn còn chút gì đó man mác buồn.
Ngày hôm sau, “Reng…”, tiếng chuông ra về lại đổ. Ngay trước cổng trường, hắn đã về từ lúc nào, có vẻ cậu đang đợi…
Thứ tư, thứ năm, thứ sáu trôi qua, buổi chiều nào cũng chẳng thấy bóng hắn đâu, cậu tự nghĩ thầm: “Josh đâu rồi nhỉ?”.
Thứ hai lại đến, tiếng chuông trường vang lên và mọi học sinh đều đổ ra khỏi trường. Trước cổng, hắn đứng đó, thấy vậy, cậu chạy tới hỏi:
_ Cậu lạ thật đấy, cậu chỉ đứng đây vào thứ hai thôi sao?
_ Ừm!
_ Lạnh lùng thật, làm người ta đợi mãi…
_ Cậu đợi tôi? – Hắn ngạc nhiên tự chỉ vào mình.
_ Ừm… Thì đợi để nói chuyện, giờ là giờ cao điểm, lại chạy xe hơi, nên đến lâu lắm!
_ Mấy bữa trước do hôm sau có bài nhiều nên tôi phải về sớm. Còn ngày mai thì rảnh rồi, thứ ba lớp tôi học ít lắm, cho nên tôi đứng đợi ở đây…
_ Cậu đợi…?
_ Ừm, đợi đàn chim sẽ bay về tổ, đợi ánh hoàng hôn từ từ tắt dần, đợi ánh đèn đường lóe sáng, tôi đợi đủ thứ, nhưng chẳng có thứ tôi muốn nào chịu đến với tôi…
_ Trông cậu lãng mạn mà khó hiểu thật đấy!
_ Ừ, chỉ một chút khó hiểu thôi.
_ Hì hì, xem cậu kìa, đừng nói với tớ là cậu vẫn còn buồn vụ trước nữa đó!
_ Có buồn đâu nào! – Hắn mỉm cười với cậu.
_ Thôi tớ về nhé! – Cậu mỉm cười rồi chào hắn.
_ Tạm biệt!
Cũng như lần trước, hắn đứng nhìn bóng cậu thật lâu rồi mới về, thế là hết một ngày dài.
Hôm sau và những hôm sau nữa, cậu lại đứng đó, đợi…
Thứ hai một tuần nữa lại đến, vừa dứt tiếng chuông trường, bước ra ngoài cổng, cậu đã liền thấy hắn.
_ Chào, hôm nay cậu lại đợi gì nữa à? – Hắn bắt chuyện.
_ Ừm…
_ Lại đợi bầy chim, ánh hoàng hôn, ánh đèn,…?
_ Ừm…
_ Sao cậu không nghĩ đến sẽ đợi một tình cảm khác lại đến với cậu, như thế sẽ không vui hơn sau?
_ Vui hơn chỗ nào?
_ Cậu sẽ có thêm một người nữa để chia sẽ.
_ Có lý, nhưng chẳng biết chừng nào nó đến nữa…
_ Có lẽ nó đang đến rất gần cậu rồi đấy.
Hắn nhìn cậu, khoác tay lên vai cậu, nói thầm bên tai cậu:
_ Hy vọng nó sẽ bền vững…
Rồi chiếc xe hơi quen thuộc lại đến, cậu chào tạm biệt rồi về, hắn đáp rồi đứng nhìn cậu. Hết một ngày.
Thứ ba, thứ tư, thứ năm lại trôi qua, nhưng đến ngày thứ sáu…
_ Ủa, sao cậu lại đứng đây, tiếng chuông ra về đã dứt lâu rồi mà? – Cậu chợt thấy hắn thì đã nhanh nhảu tiếp chuyện.
_ Ngày mai tôi nghỉ học thêm, nên hôm nay tôi chẳng cần về nhà sớm để học bài. – Hắn đáp.
_ Thế cậu cũng định đứng đây đợi như mấy lần trước à?
_ Ừm…
_ Đợi bầy chim, ánh hoàng hôn, đèn đường,…?
_ Không…
_ Lạ thật đấy, thế cậu đợi gì thế?
_ Tôi đợi cậu.
_ Cậu đợi tớ? Để làm gì?
_ Để về chung với cậu, vì tôi biết nhà cậu cùng đường với nhà tôi, và hôm nay cậu sẽ đi bộ một mình về nhà.
_ Sao cậu biết được? – Cậu ngạc nhiên hỏi.
_ Tớ để ý thấy.
Hắn nhìn cậu nhoẻn miệng cười rồi kéo tay cậu chạy thật nhanh trên con đường về. Hai người khoác vai nhau, vừa bước đi, vừa nói chuyện.
Sự chờ đợi của giờ đây cũng đã được đền đáp.
Một tình cảm mới đã đến với hắn.
Tình bạn…