Nói lắp
Ngày xưa có một anh chàng nói lắp khủng khiếp. Để chữa tật này, bác sĩ chuyên khoa khuyên anh một cách đơn giản là phải cố nói thật chậm: sắp xếp tất cả những điều định nói và sau đó cố nói sao cho thật chậm hết ý của mình. Cách này nghe có lý và anh kia đồng ý thử. Lần khám sau, bác sĩ rất hy vọng vào sự tiến bộ của người bệnh tuy nhiên anh ta đến với bộ dạng thất thểu, chán nản.
Bác sĩ: Có chuyện gì thế?
Bệnh nhân: Vâng… khởi… đầu… rất… tốt…
Bác sĩ: Tiếp đi.
Bệnh nhân: Em… có… hẹn… với… bạn…gái… nhưng… giờ… cô… ấy… rất… giận…em.
Bác sĩ (động viên): Cậu kể đi
Bệnh nhân: Vâng… Chúng.. em.. đang.. ngồi.. trên... ghế sofa… xem tivi… và… con… chó… của cô ấy...nằm..trên.. sàn.. cạnh.. bọn.. em. Con.. chó.. bắt.. đầu.. đưa.. chân.. lên.. gãi.. tai, em.. mới.. bảo.. là.. em.. rất.. hạnh.. phúc.. nếu.. cũng.. được.. làm.. thế…
Bác sĩ: Cô ấy làm thế chứ?
Bệnh nhân: Vâng… Lúc… em...nói… xong… cả… câu ra… được… thành lời… thì… con… chó… đã… bắt… đầu… gãi… chỗ… khác.