“Vinh quang lớn nhất đời người không phải là không bao giờ vấp ngã, mà là biết đứng dậy sau những lần vấp ngã".


Tôi đã đọc câu nói này trong một cuốn sách, nhưng có lẽ tôi chưa thật sự thấm thía cho đến những ngày cuối năm tôi học lớp 11. Đó là ngày tôi nhận được tin: trong danh sách đội tuyển thi học sinh giỏi môn văn cấp quốc gia của tỉnh, không có tôi. Đó thực sự là một cú sốc quá lớn đối với tôi. Tôi đã kỳ vọng rất nhiều vào kỳ thi này. Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Tôi phải đối mặt với sự thất bại này.

Sau thất bại ấy, tôi đâm ra... ngại và ngán học môn văn. Cả ba tháng hè, hầu như tôi không đọc hết nổi một cuốn sách văn nào. Tôi quyết định năm lớp 12 sẽ không thi học sinh giỏi văn nữa mà tập trung vào ba môn thi đại học.

Giấc mơ tưởng đã ngủ im... Nhưng cô giáo dạy văn của tôi đã không để tôi từ bỏ đam mê của mình dễ dàng như vậy. Cô đã kéo tôi trở lại với văn chương bằng những bài giảng truyền cảm của cô, bằng những lời động viên, khích lệ chân thành: "Không ai có thể giúp được em, ngoại trừ chính em. Hãy tiến về phía trước. Không ai ngăn được em hết. Hãy biết sống với ước mơ của mình!"...

Tôi bắt đầu tìm lại thói quen đọc sách văn mỗi ngày. Tôi lại sống với mỗi nhân vật trong từng tác phẩm và đắm mình trong những lời giảng mượt mà, sâu lắng của cô… Rồi ngày thi học sinh giỏi cấp quốc gia cũng cận kề. Trước hôm thi một ngày, cô đã đi lùng khắp các hiệu sách để tìm mua tặng tôi một tập thơ của tác giả tôi yêu thích kèm theo một tấm thiệp mà đến bây giờ tôi vẫn luôn mang theo bên mình…

Một ngày đầu tháng 5.2005, chuông điện thoại nhà tôi reo inh ỏi. Đầu dây bên kia là giọng của cô nhưng không giống với ngày thường, dường như cô đang rất xúc động. Giọng cô nghẹn lại: "Châu ơi, em lên trường ngay nhé!... Cô có chuyện muốn nói với em...". Tôi vừa hồi hộp, vừa lo lắng, không hiểu chuyện gì sắp xảy ra. Tôi vừa bước vào phòng làm việc của cô, cô đã ôm chầm lấy tôi: "Châu ơi, em có thể tin được không? Cả 6 bạn trong đội tuyển văn của tỉnh mình đều đạt giải trong kỳ thi quốc gia năm nay đấy. Em có biết ai điểm cao nhất không?... Là em đấy... Nhìn xem!". Hai cô trò ngây ngất trong niềm hạnh phúc trọn vẹn đầy bất ngờ này...

Ở ngã rẽ của cuộc đời, tôi luôn luôn nhớ câu nói mà cô đã từng dạy chúng tôi: "Người mạnh nhất không phải là người luôn chiến thắng, người mạnh nhất là người không bao giờ bỏ cuộc khi gặp thất bại."...