Tô Đông LẠnh
Khi nhớ anh ...hic...nên em đói bụng
Đành chạy ra bếp lục lung tung
À đây !Khoai nưóng ...rùi bắp luộc
Em xực hết ngay cho đở buồn
Ăn xong ...hic...em lai thâý nhớ anh
Nên phóng auto khắp thị thành
Tìm mua bánh đúc rùi bánh cuốn
Làm hết ba phần ..hic..vẩn nhớ anh
Quyết định " chơi "thêm một tô cháo
Ăn xong ...hic..nỗi nhớ lại dâng trào
Em đành quay sang hàng bên cạnh
"Xơi "thêm tô phở với bánh bao :rolleyes:
Vẩn nhớ ..hic..kỳ ghê ...hic..nên nhủ lòng
Ăn thử bánh xèo coi đở không
Tự nhiên nghe xót con tim quá
Nhớ anh ...hic..nên nghèo ...anh biết không?
Chúng em một lũ trẻ không nhà,
Đứa thời mất mẹ, đứa mất cha,
Góc phố vỉa hè nằm lăn lóc,
Đầu đường xó chợ sống lê la.
Bờ môi đã quen câu tục tĩu,
Bàn tay đã nhuốm thói gian ngoa ,
Móc túi đỡ ghiền dăm hơi thuốc,
Giựt đồ cơn đói sống qua loa.
Lệ sầu lâu lắm đã quên rơi,
Quen rồi từ nhỏ kiếp mồ côi,
Ba que xỏ lá bên xóm tối,
Đá cá lăn dưa giữa chợ đời.
Nuối tiếc gì đâu thân cặn bã,
Trôi sông lạc chợ, chết thì thôi,
Chỉ trách mẹ cha sinh lầm buổi,
Để chúng em nên lũ bụi đời.
@
CHUYỂN TÔNG
Chiều nắng nhạt rồi, về thôi em
Hoàng hôn len lỏi, đã bên thêm
Hàng cây thấp thoáng mờ lối vắng
Nào biết bao giò gặp lại em.
Chưa kịp đông sang, trời đã lạnh
Heo mây se sắt cánh tay ngà
Phố cụ thu mình trong hiu quạnh
Chiếc lá rơi vàng cuối ngõ xa...
Chiều nay thơ cụ mang ra đọc
Để nhớ một thời-thời đã yêu
Ai, ngày xưa ấy,.âm thầm khóc
Vì chót thương nhau những sớm chiều
Anh như ngọn gió mùa hoang dại
Tê tái lòng em lúc thu qua
Em như một chuyến tàu đi mãi
Đời anh ngoe ngẫn những sân ga
Chiều đã lịm dần giữa hoàng hôn
Thương nhau qua ánh mắt u buồn
Em đi có nhớ về phố cũ
Lặng chìm hoang vắng bóng cô đơn...
Cơn gió quyện cuốn bay tàn lá úa
Bụi giăng mờ vây bủa lối nắng hanh
Chiều nơi đây sao chẵng chút an lành
Khi đơn độc quẩn quanh hồn cô lẻ
Tiếng bước chân không còn là khe khẻ
Lá xạc xào vụn vỡ ré lời đau
Chút xanh tươi giờ lạc lõng nơi nào
Trên lối nhỏ tòan một màu khô héo
Đường tình yêu nay dường như lạnh lẽo
Em xa rồi về một nẽo không anh
Đắp xây đời bao mộng ước thật xanh
Nên quên hẵn mùa thu vàng mấy độ
Bước ngã nghiêng , bóng anh buồn xiêu đổ
Chiều ngập ngừng qua từng chỗ quen xưa
Kỹ niệm về đầy ấp tựa cơn mưa
Rơi thánh thót vỡ bừa trong trí nhớ
Bóng ai qua chợt thấy như ngờ ngợ
Phải chăng là ... thôi ta mớ giữa ngày
Kể từ khi tình rẽ lối chim bay
Hồn tơi tả vẫn hay thường mộng mị
Linh hồn ơi , xin ngươi đừng ngã quỵ
Chút tình còm đừng bi lụy vì nhau
Chiều vẫn buồn , thu vẫn gợi xuyến xao
Anh xin được quên mau lời thương cũ .
GIÓ ĐÌU HIU SÔNG DỊCH LẠNH LÙNG GHÊ
TRÁNG SĨ MỘT ĐI KHÔNG TRỞ VỀ![]()