Hạnh phúc Mi ở đâu?
Hạnh phúc Mi ở đâu?
Tác giả : Quang Huy
Nhà xuất bản : Văn hoá - Thông tin
Năm xuất bản :2008
Tổng số trang :146
Kích thước :13.5x20.5
Cuộc sống nói với tôi rằng tôi phải biết tự trưởng thành, nhưng cuộc sống sẽ tô điểm thêm vào những năm tháng trong đời tôi với những lần vấp ngã giúp tôi có thêm những kinh nghiệm sống.
Trích đoạn
Bệnh sởi
Lớp học của Sam ngày càng có thêm nhiều chỗ trống vì dịch sởi đang làn tràn ở Hannibal. Các phụ huynh thậm chí đã bàn đến chuyện cho con cái mình nghỉ học vì sợ lây bệnh. Không khí lớp ngày một u ám.
Sáng hôm ấy đến lớp, Sam càng rầu rĩ hơn khi phát hiện ra cậu bạn thân Will Bowen đã phải nghỉ vì lên sởi. Sau một hồi suy nghĩ rất mông lung, Sam nảy ra một sáng kiến… Cả một buổi học Sam cứ bồn chồn không yên, cậu chỉ mong chuông reo mau lên để cậu thực hiện ý định của mình. Mãi rồi cũng đến lúc tan học, Sam lao đến nhà Will, cố chuồn vào bạn một cách êm thấm nhất. Nhưng mẹ Will vẫn kịp nhận ra sự có mặt của chú chuột nhóc này:
- Sam, cháu về nhà ngày không bị lây bệnh sởi bây giờ!
Sam lí nhí “Vâng ạ!”nhưng sau đó lại tuồn ra cửa sau và rón rén vào phòng Will. Chẳng lẽ để cho cậu bạn có cơ hội phản ứng, cậu chui tọt và chăn với Will, thì thào:
- Will, lây cho tớ nhé! Nhất định là phải lây cho tó đấy!
“Đề nghị” của Sam đã được đáp ứng. Hai tuần sau, Will khỏi bệnh, lại lén lút đến thăm Sam. Thấy bạn nằm li bì trên giường, Will quạy quọ:
- Sao cậu ngốc thế. Lúc đó tớ mà đủ sức, tớ sẽ nện cho cậu một trận và tống ra khỏi nhà ngày.
Sam cười, rồi khuôn mặt lấm tấm những nốt đỏ của cậu đột nhiên nghiêm nghị như ông cụ non:
- Thế cậu nghĩ là tớ chịu để cậu ốm một mình à … Lây cho tớ rồi thì rõ ràng là cậu sẽ khỏi nhanh hơn. Bạn bè thì phải chia sẻ chứ!
- Nhưng…! Will bất lực với sự bướng bỉnh của cậu bạn
Sam nháy mắt, toét miệng cười, thì thào:
- Yên tâm đi! Tớ sẽ lây bệnh cho một người bạn khác nhưng cậu ta sẽ khỏi ngay thôi mà!
- Ai vậy? – Will hồi hộp
Sam lật chăn lên. Một chú gấu bông đang say ngủ.
Nhóc Sam ngày ấy, sau này đã trở thành một con người nổi tiếng thế giới với nhưng trang viết thắm đượm tình yêu thương con người. Đó chính là đại văn hào Mỹ Sam Clemes – Mark Twain.
ĐỂ ĐỌC KHI CON MỘT MÌNH
Khi tôi 13 tuổi, gia đình dọn đến California. Tôi bước vào tuổi thanh niên trong tinh thần “ nổi loạn”. Tôi luôn nóng nảy và muốn phản kháng với bất cứ điều nhỏ nhặt nào mà cha mẹ tôi bảo ban.
Như những đứa trẻ mới lớn khác, tôi vùng vẫy để thoát khỏi bất kì điều gì mà tôi không bằng lòng về thế giới với ý nghĩ mình là đứa trẻ” biết hết mọi chuyện, không cần ai bảo ban”. Tôi từ chối tất cả những hành động yêu thương. Thật sự tôi phát cáu khi ai đề cập đến tình thương.
Một tối, sau một ngày đặc biệt chán nản, tôi vùi mình trong phòng riêng, đóng kín cửa và nằm lăn ra giường. Khi vùi đầu trên gối, tôi phát hiên dưới gối có một phong thư. Tôi lấy ra, trên thư ghi rõ “để đọc khi con một mình”.
Vì lúc đó chỉ có một mình, không ai có thể biết tôi có đọc hay không nên tôi mở thử ra. Thư viết: “ Con ơi, mẹ biết cuộc sống thật khó khăn, mẹ biết con đã thất vọng, chán chường và mẹ biết không phải chúng ta lúc nào cũng làm điều đúng. Mẹ biết rằng mẹ yêu thương con biết bao và dù con làm gì, nói gì cũng không thay đổi được tình thương mẹ dành cho con. Mẹ luôn bên conkhi con cần chia sẻ và nếu con không cần cũng ổn thôi. Chỉ cần biết rằng dù con đi đâu, là gì trong đời mình, mẹ luôn yêu con và tâihò con là con trai của mẹ. Mẹ luôn bên cạnh con và yêu con, điều đó không bao giờ thay dổi. Mẹ của con”.
Đó là lá thư đầu tiên trong một chuỗi thư “để đọc khi con một mình”. Tôi chẳng đả động với ai về chúng mãi đến khi trưởng thành.
Bây giờ tôi đã đi khắp nơi trên thế giới để giúp đỗ mọi người. Một lần khi diễn thuyết ở Sarasota, Flarida, cuối ngày học, một quí bà đã tìm đến tôi và tâm sự về những khó khăn của hai mẹ con cảm thông được với nhau. Chúng tôi cùng đi dạo dọc bờ biển và tôi kể cho bà nghe về tình thương bất tử của mẹ tôi, về những lá thư “để đọc khi con một mình” của mẹ. Vài tuần sau đó, tôi nhận được một bưu thiệp bảo rằng bà đã viết lá thư đầu tiên cho con trai và để dưới gối.
Tối đó, khi đi ngủ, tôi đặt tay dưới gối và bồi hồi nhớ lại cảm giác thanh thản, khuấy khoả mỗi lần tôi nhận được thư của mẹ dưới gối.
Giữa những năm tháng hỗn loạn của tuổi niên thiếu, những lá thư của mẹ là điểm tựa vững chắc để tôi luôn tin rằng tôi được yêu thương dù bất cứ điều gì xảy ra. Trước khi ngủ, tôi luôn cám ơn cuộc đời đã ban tặng cho tôi một người mẹ tuyệt vời, biết được tôi, cậu con trai “ nổi loạn” bé nhỏ của bà cần gì.
Ngày nay, khi cuộc đời gặp phong ba bão táp, tôi biết chắc ngay dưới gối nằm của mình là một điểm tựa vững chắc của tình thương của mẹ - kiên định, vĩnh cửu, không điều kiện - sẽ lèo lái cuộc đời tôi.