+ Reply to Thread
Hiển thị các kết quả từ 1 đến 2 của tổng cộng 2

Thread: [NICE]Trời đang nắng bỗng đổ mưa

  1. #1
    Ngày tham gia
    Apr 2008
    Số Bài Viết
    2,505
    Like
    364
    Thanked 492 Times in 278 Posts

    zozo [NICE]Trời đang nắng bỗng đổ mưa

    [NICE]Trời đang nắng bỗng đổ mưa

    Nắng ôi thôi là nắng! Cứ như thể có bao nhiều lửa thì ông trời hắt hết xuống đây vậy. Năm tiết học dài đằng đẵng cộng với cái bụng đói meo, tôi mệt nhọc đạp xe cà khổ, thở hổn hển. Lưng áo tôi mồ hôi túa ra nhễ nhại, trong người cứ hừng hực như có lò than. Tôi sợ nhất là nắng nóng thế này, mắt mũi cứ gọi là hoa hết cả lên, đầu óc quay cuồng chỉ chực nổ tung. Giá bây giờ đc chui vào khu băng đăng ở Đầm Sen chắc sướng còn hơn tiên! Tôi vừa đạp xe vừa đau khổ van vái:
    - Ông ơi, đừng hạnh hạ con kiểu này nữa, con sắp chết cháy rồi, hành hạ con kiểu khác đi!
    Chả hiểu mồm tôi ăn mắm ăn muối hay ông trời thương tôi thật mà bỗng dưng nắng nhạt dần rồi tắt hẳn. Mây đen từ đâu ùn ùn kéo đến. Gió thốc bụi trên đừơng bay mù mịt. Mọi thứ trong nháy mắt trở nên cuống cuồng và vội vã. Tôi còn chưa hết ngơ ngác thì đã nghe tiếng mưa ràn rạt đuổi sát sau lưng. Chỉ kịp chui vào một nhà chờ xe buýt bên đường, tứ phía lập tức chìm khuất trong màn nước dày đặc. Mưa rất to và nặng hạt, bắn cả vào chỗ tôi đứng. Cái kiểu hành hạ mới này của ông trời chẳng làm tôi thích thú tẹo nào. Hôm nay ko mang áo mưa, biết lúc nào mới về lại đây? Cái bụng đang réo ùng ục. Lắc mạnh mái tóc để rũ bớt nước xuống, tôi làu bàu:
    - Trời đang nắng bỗng đổ mưa, quái thật!
    - Chả có gì là quái!
    Tôi giật mình liếc qua bên phải. Tiếng nói phát ra từ 1 con bé đeo kiếng cận, mặc bộ váy áo đồng phục của một trường tiểu học khá tiếng tăm. Đồ chip hôi! Mơi nứt mắt ra đã hỗn hào xen ngang câu nói của người lớn. Ơ, nhưng mà câu đó tôi đã nói xong rồi thì đâu thể bảo nó là “xen ngang” nhỉ? Nhưng dù sao cái kiểu nói đâm bị thóc thọc bị gạo như vậy cũng chẳng thể ưa đc. Nó mà ko phải trẻ con thì nó chết với tôi! Thế là tôi bèn lờ tịt, ko thèm chấp.
    Tôi khoanh tay ngắm mưa. Mặt đường hồi nảy nóng giãy giờ gặp nước bốc lên thành 1 thứ hơi hầm hập rất khó chịu. Bỗng dưng nhớ má wá!
    Ko biết trưa nay má nấu món gì nhỉ? Chắc là thịt kho trứng, món này là đặc sản của má! Mà giàn mồng tơi bên hông nhà đã lên tốt lắm rồi, có khi má hái đọt rồi mang vào làm 1 nồi canh cua xanh mướt ko chừng. Thứ canh đó mà thêm vài quả cà pháo muối chua giòn tan nữa thì…chậc…tôi phải chén nhẵn 3 tô đầy mới thỏa! Mưa ơi mưa à…
    - Làm cách nào để bỏ 1 con hươu cao cổ vào tủ lạnh nhỉ?
    Tôi lại giật mình, khẽ liếc ngang rồi liếc quanh. Trong nhà chờ này, ngoài tôi ra thì chỉ còn nó đang ngồi đung đưa chân, đôi mắt hấp háy sau cặp kiếng. Như vậy đích thị câu hỏi đó là dành cho tôi rồi. Nhưng tôi ko muốn trả lời. Đồ chíp hôi dở hơi! Con nít đâu mà ăn nói trống ko như vậy thì còn lâu anh mày mới thèm đáp lại. Tôi phớt lờ rồi tiếp tục thương nhớ về má…
    - Ơ, tội nhỉ, anh này đẹp trai thế mà bịt lãng tai!
    Trời chưa có vẻ gì là muốn tạnh cả. tôi còn đứng đây với nó lâu, sao mà nhịn đc mãi?
    - Này, em cứ nói nhăng cuội cái gì thế hả?
    - Ơ, thì ra anh này ko bị lãng tai, hay thật!
    Con nhóc reo to, toét miệng ra cười như thể Acsimet tim ra lực đẩy của nước. Tôi ko thấy thiện cảm chút nào với nụ cười đó.
    - Anh ko có bệnh tật gì cả, nghe rất rõ! Nhưng anh ko muốn trả lời!
    - Khi người ta ko muốn trả lời thì chỉ có 1 lý do duy nhất đó là ko biết trả lời!
    - Vớ vẩn!
    - Thế anh trả lời thử xem?
    - Thì chặt nhỏ con hươu ra rồi bỏ vô chứ gì?
    - Nó phải còn sống ạ!
    - Vậy trừ phi có 1 cái tủ lạnh to bằng nó…
    - Hihi… câu trả lời đơn giản hơn nhiều. Em chỉ hỏi anh “làm cách nào” thôi mà, anh cứ mở tủ lạnh ra rồi nhét nó vào, đâu có dính dáng gì đến tủ lớn tủ bé!
    Chip hôi vớ vẩn! Tôi cáu muốn xịt khói lỗ tai. Con nhóc cứ cười hí hí như chuột, dám trêu ngừơi tôi à?
    - Anh ơi anh vô rừng bao giờ chưa?
    - Chưa, thì sao?
    - Là thế này, trong rừng í mà, có hôm chúa sơn lâm triệu tập muôn thú lại để mở 1 đại hội hoành tráng. Tất cả đều đông đủ, chỉ duy nhất 1 con vắng mặt. Anh biết con gì ko?
    Ơ cái con nhóc này, nó tưởng tôi bằng tuổi nó hay sao mà nói chuyện kiểu dở hơi thế này? Tôi cáu, trừng mắt lên:
    - Con khỉ khô!
    - Sai rồi, cho anh đoán thêm lần nữa!
    - Chả có con gì sất!
    Tôi bực bội nạt ngang, ước chi có kim chỉ ở đây để tôi may cái mỏ nó lại. Con nhóc ko hề sợ, lại bưng miệng cười hí hí.
    - Có chứ anh, con hươu bị nhốt trong tủ lạnh làm sao nó đi đc?
    Trời ạ, muốn phát điên lên vì nó! Tôi đang hùng hổ, phùng mang trợn mắt tính mắng nó 1 trận thì chợt khựng lại. Biết mắng nó thế nào nhỉ? Giữa cái lúc lựng khựng ấy, chẳng biết làm gì tôi bèn nhe răng ra cười như đứa ngớ ngẩn. Kể ra nếu tôi bé bằng nó chắc tôi cũng thích mấy câu đố cà chớn như thế. Con nhóc thôi cười, đăm đắm nhìn mưa.
    - Mưa to quá anh nhỉ?
    - Ừ, thì sao?
    - Mưa thế này chắc nước sông dâng lên cao lắm! ở 1 đoạn sông nọ có rất nhiều cá sấu hung dữ mà lại ko có cây cầu nào bắc ngang cả. 1 đoàn thám hiểm muốn wa sông, họ phải làm cách nào nhỉ?
    Á à, lại bắt đầu “lừa đảo” anh mày đấy phải ko? Tôi nhớ lại 2 cú sụp hố vừa rồi và vênh vào cười. Anh đang rất tỉnh đây, cô em bé bỏng ranh mãnh ạ! Tôi giả bộ mặt bình thản:
    - Ờ thì đợi cho lũ cá sấu đó đi ăn đại hội rồi cứ việc mà wa thôi!
    - Ôi, anh thông minh ghê! Nhưng ko cần fải đợi đâu anh ạ, lũ cá sấu đã đi đại hội từ lâu rồi!
    Con nhóc lại bụm miệng cười hí hí. Cái giọng chuột nhắt của nó làm tôi vừa tức vừa buồn cười. Vậy là bữa nay hầu như thua trắng trước 1 con bé tiểu học. Nhưng bù lại, buổi trú mưa hình như đỡ chán hơn. Bỗng, con nhóc nghiêm mặt nhìn tôi:
    - Em còn 1 câu hỏi nữa, nếu anh trả lời đc thì em sẽ gả chị của em cho anh!
    Trời đất, nó cứ làm như tôi thèm chị nó lắm ko bằng. Xin lỗi à, anh đây ko wan tâm đến vấn đề con gái!
    -…Nhưng ko biết chị em có thèm lấy anh ko nữa, cái này anh phải tự cố gắng đấy nhé!
    Ôi con chíp hôi này, ko chịu nổi nó nữa rồi, đã bảo tôi ko wan tâm đến con gái mà lại.
    - Này nhóc, câu đố thì anh có thể giải còn chị em anh ko chắc là mình có hứng thú hay ko!
    - Vâng, đồng ý! Câu đố của em thật ra rất đơn giản. Em đố anh đưa em về đc đến nhà đấy!
    Tôi chưng hửng, đây là 1 câu đố ư? Thế tại sao anh phải đưa em về nhỉ? Con bé từ từ lấy cái cặp nãy giờ vẫn để trên đùi ra. Tôi giật mình khi thấy 1 cục bó bột trắng toát. Thì ra em là “thương binh” à? Con nhóc nhăn răng cười. Nó kể rằng vì chị nó chở nó đi học nhưng lại để nó qua đường 1 mình nên nó mới bị xe tông. Chị nó hối hận wá, bây giờ đưa đón rất cẩn thận. Nhưng sáng nay nó lại gây lộn với chị nó nên quyết tâm đón xe buýt về chứ ko chờ chị nó rước nữa. Vì chưa đi xe buýt bao giờ nên nó bị nhầm tuyến, giờ ngồi đây chưa biết phải làm sao. Tôi nhìn nó bằng ánh mắt thương cảm. Thôi đc, tí nữa tạnh mưa anh đưa em về…
    May mà cơn mưa to nhưng ko dai dẳng. Trời lại hửng nắng. Tôi chở con nhóc về mặc kệ cái bụng réo um. Nhà nó khá xa, Vì nó chẳng thể nhớ đc đường về nên tôi vừa chạy vừa phải hỏi thăm tùm lum hết người này đến người khác. Chúng tôi cứ thế lướt wa bao con phố tấp nập, chui vào những hẻm vắng, rồi lại chui ra những con phố. Con bé ngồi phía sau, nhẹ bẫng, tíu tít kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện trẻ con láu cá của nó ( ơn trời là nó ko còn hứng thú việc chơi trò đố tôi nữa!). Mà kể cũng lạ, bình thường tôi ko thích dính vào những đứa con nít cho lắm ( mặc dù đôi khi má tôi vẫn chửi tôi là con nít), vả lại, tôi mà đói bụng thì tôi xấu máu cực, tôi sẽ nổi cáu với bất kì ai ngăn cản việc tôi nhào đi kiếm đồ ăn, thế mà bây giờ tôi cứ nhẫn nại chở con bé nhiều chuyện sau lưng, thậm chí quên cả việc mình đang đói.
    May phước, cuối cùng thì con nhóc cũng nhận ra cảnh vật quen thuộc và reo to hớn hở:
    - Kìa kìa… ngõ nhà em kìa, đấy, vô chút nữa thôi, cái nhà có hàng rào phủ toàn mồng tơi đó. Anh biết ko, chị em nấu canh cua mồng tơi là mê li nhá!
    Tôi giật mình mất 1 phút vì nhớ má và nồi canh cua mồng tơi mới liên tưởng lúc nãy. Hơi trùng hợp nhỉ? Vừa đến trước cổng, tôi bóp thắng xe để dừng lại nhưng do cái thắng xe đã hơi mòn nên bánh trên lỡ trớn hơi ủi vào cái hàng rào 1 tẹo khiến xe nghiêng đi tí xíu. Con nhóc la lên oai oái. Có 1 bóng người thấp thoáng ngoài hiên chạy ngay ra. Có lẽ là chị nó. Tôi vội nhảy xuống xe để giữ thăng bằng, đồng thời lấy tay giữ con nhóc lại, cùng lúc đó cô bé kia cũng đưa tay ra đỡ con nhóc. Vô tình, bàn tay chúng tôi chạm vào nhau. Tôi bối rối khi thấy cô bé ấy bối rối rụt tay lại. 1 cảm giác thật lạ chạy suốt sống lưng. Tôi ngước lên và lập tức đơ người. Ô, người đâu mà xinh quá thế này? Trông cô ấy trong sáng như 1 thiên thần với đôi mắt nâu đang long lanh nước ướt rượt. Cô ấy ko dám nhìn tôi mà vội vã đỡ con nhóc xuống xe, hỏi bằng giọng cực kì lo lắng:
    - trời ơi, em đi đâu giờ mới về, để chị và ba má lo quá!
    - Em đi xe buýt nhưng bị nhầm chuyến, anh này đưa em về - Rồi nó quay sang tôi khẽ đá mắt về phía chị nó – Anh thấy ko, trời đang nắng bỗng đổ mưa, chẳng có gì là quái cả!
    Tôi phì cười. Cô bé chị nó cứ ngơ ngác, chẳng hiểu gì cả. Con nhóc ranh mãnh tủm tỉm:
    - Này, em đã hứa gả chị em cho anh ấy để đền ơn rồi đấy! Anh ơi, chị em tên Minh An còn em là Minh Anh, hôm nào anh rảnh đến nhà em chơi nhé!
    - Em nói lung tung gì thế? – Minh An đỏ mặt ko dám nhìn tôi – Cám ơn cậu đã chở em tớ về, giờ tớ phải đưa nó vào nhà, hôm nào rảnh thì mời cậu ghé đây chơi!
    - Ừ, nhất định rồi! Tớ nghe Minh Anh nói là cậu nấu canh cua mồng tơi rật mê li, đúng ko? Đó là món sở trường của má tớ, và tớ cũng cực thích món đó!
    - Thật à? Vậy hôm nào nếu cậu thích thì đến nhà tớ chơi, tớ nấu mời cậu ăn xem tớ có nấu ngon bằng má cậu ko nhé?
    - Đc vậy thì nhất rồi còn gì!
    Con nhóc Minh Anh ranh mãnh liếc cả 2 chúng tôi rồi cười cười:
    - Anh ơi, anh có triển vọng rồi đấy, chị em chưa từng hứa nấu cơm hay nấu canh gì cho ai ăn đâu!
    Minh An đỏ lựng mặt lên, vội vã chào tôi rồi kéo con nhóc Minh Anh vào nhà. Tôi mỉm cười, nhìn theo 2 chị em Minh An đến khi mất hút. Tự nhiên thấy rất vui, cái bụng vẫn đói nhưng ko cồn cào nữa. Trời đang nắng bỗng đổ mưa kể ra cũng thú vị nhỉ?



  2. #2
    Ngày tham gia
    Jun 2008
    Đến từ
    53 Thanh Lam Bồ
    Số Bài Viết
    137
    Like
    2
    Thanked 0 Times in 0 Posts

    Mặc định Re: [NICE]Trời đang nắng bỗng đổ mưa

    dễ xương cực nhưng hok biếtnói chi nữa...:X



Similar Threads

  1. Trả lời: 0
    Có Bài Trả Lời Mới Nhất: 04-Dec-2009, 01:07 PM
  2. Con nít tỏ tình - Mắc cười hổng chịu nổi! :))
    By Dũng in forum Ban công tình yêu
    Trả lời: 1
    Có Bài Trả Lời Mới Nhất: 28-Oct-2009, 08:39 PM
  3. Thiền Viện Trúc Lâm hôm giỗ Tổ :)
    By rain.ar in forum Năm 2009
    Trả lời: 17
    Có Bài Trả Lời Mới Nhất: 17-Apr-2009, 05:19 PM
  4. Ôn ngàn nỗi đau - Mây Trắng
    By Dũng in forum Nhạc Việt Nam
    Trả lời: 0
    Có Bài Trả Lời Mới Nhất: 30-May-2008, 11:46 PM
  5. Lời xin lỗi thứ 100_ cảm động ghê
    By rain.ar in forum Truyện Ngắn
    Trả lời: 22
    Có Bài Trả Lời Mới Nhất: 12-May-2008, 01:16 PM

Quuyền Hạn Của Bạn

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts